A---Chớp mắt đã một tháng trôi qua. Bàn chải đánh răng không trả còn được, còn con dao bài thì anh ta phải trả cho tôi chứ. Các bạn có biết không, nửa tháng nay tôi phải xé thịt bằng tay vì không có dao, sau đó tôi lại chặt thịt bằng rìu, làm hỏng sáu cái thớt. Còn bình ga anh ta cũng phải trả lại cho tôi chứ? Cả nhà tôi đã phải ăn mì ăn liền trong suốt nửa tháng trời, không thể tiếp tục như vậy được nữa, tôi phải đi tìm anh ta, bắt anh ta trả lại đồ cho tôi.
B---Ai đấy? Tôi đây.
A---Anh là ai?
A---Tôi là, tôi là... mượn của tôi hàng đống đồ dùng mà vẫn không nhận ra tôi là ai à, tôi là hàng xóm tầng một đây.
B---Đúng rồi, thảo nào trông cứ quen quen, thì ra hàng xóm tầng một, anh tìm tôi có việc gì đấy?
A---(tự nói thầm một mình) Mở miệng ra là đòi đồ dùng, thật là không biết thể diện. Hàng xóm ư, tục ngữ có câu rằng...
B---Tục ngữ nói thế nào...
A---Tục ngữ nói (hắng giọng), tục ngữ nói, (bạo dạn mà nói), mượn đồ thì phải trả, lần sau mới dễ mượn hơn.
B---Ồ, thế mà anh chẳng nói sớm để cho tôi rõ. Bình ga đó, tôi đã quyên góp cho khu vực động đất Ha-i-ti rồi.
A---Tại sao anh lại quyên góp đồ dùng của tôi?
B---Anh không thể trách tôi được, vì đây là tấm lòng thơm thảo của tôi. Tôi tin rằng, nếu anh ở trong trường hợp này, thì cũng sẽ quyên góp như vậy.
A---Nếu cần tôi sẽ quyên góp đồ của mình, chứ không như anh lấy đồ của người khác để quyên góp.
B---Bây giờ tôi lại mua bình ga mới, nếu cần anh cứ lấy mà dùng.
A---Thế thì tốt quá, tôi dùng trước nhé. Chẳng còn cách nào nữa, vì nửa tháng nay nhà tôi đã không đỏ lửa nấu cơm rồi. Thế anh lấy gì mà nấu.
B---Không sao, nếu không có gì nấu tôi lại sang nhà anh mược cơ mà.
B---Thế nào, anh nói gì đấy, lại đến nhà tôi mượn đồ à. Thôi đi, loại người như anh tôi xin tránh xa.
<< 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 >>