A---Rồi đón anh vào thành phố, kể từ ngày sống trong thành phố, mọi điều đã thay đổi, không còn ai để nói chuyện nữa, cũng không có người để tâm sự.
B---Anh đừng nói nữa, em rất thông cảm trường hợp của anh. Em phân tích rất sâu các ông bà già.
A---Thế à.
B---Em đại thể phân chia các ông bà già thành ba loại.
A---Em hãy nói để cho anh nghe nào.
B---Một là bị ám ảnh bởi tình cảm, hai là rối loạn nội tiết, ba là bệnh lú lẫn của người già.
A---Anh thuộc loại nào hả em?
B---Anh chả thuộc loại nào cả, anh chỉ thuộc loại người buồn bực bị nhốt trong nhà mà thôi.
A---Em nói đúng quá.
B---Ừ.
A---Nhốt trong nhà buồn quá, vào thành phố chẳng quen một người nào cả.
B---Được rỗi anh ra khỏi nhà đi chơi cờ, múa Ương ca.
A---Thôi, thôi em đừng nói nữa.
B---Dạ
A---Hôm nào anh thấy chán quá thì anh đi dạo phố.
B---Dạ.
A---Vừa đi một lúc anh thấy trên quảng trường có đám đông đang múa Ương ca.
B---Dạ.
A---Làm cho anh thèm quá.
B---Ừ.
A---Anh cứ múa đại, vừa đi được vài điệu thì có ba cụ tiến về phía anh, định đánh anh.
B---Tại sao thế hả anh?
A---Họ nói anh gửi ánh mắt lóe lửa tới một bà già.
B---Anh không quen bà già, tại sao gửi ánh mắt lóe lửa tới người ta? Hẳn anh thấy người ta đẹp lão chứ gì.
A---Không, không, bà già kia trông còn xấu hơn em cơ đấy. Không, không, ý anh muốn nói là bà không khó coi như em. Em còn xấu hơn bà ta. Xin lỗi em, anh lỡ mồm, lại làm cho em tự ái rồi.
B---Anh, xin anh đừng nói nữa.
1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16