Vài nét về Đài phát thanh quốc tế Trung QuốcBan tiếng Việt Nam

Dự Báo Thời Tiết
China Radio International
Thời sự Trung Quốc 
Thời sự Quốc Tế 
  Đời sống kinh tế 
  Đời sống xã hội 
  Hộp thư Ngọc Ánh

Khoa học-Đời sống

Thế giới phụ nữ

Vườn văn hóa

Câu chuyện cuối tuần

Truyện thành ngữ Trung Quốc
(GMT+08:00) 2005-07-28 20:20:11    
Nụ cười của mẹ

cri
Tục ngữ có câu "Công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra." Từ khi mới lọt lòng mẹ cho đến khi khôn lớn, trưởng thành, mọi người chúng ta đều sống trong tình thương yêu ấp ủ của mẹ, thế nhưng đôi lúc còn khiến mẹ phải bận tâm. Chỉ có khi chúng ta đã trở thành những người làm cha làm mẹ thì mới thấu hiểu lòng người. Qua bài "nụ cười của mẹ" của chị Lưu Kiếm Bá chúng ta hiểu được điều này.

Tôi ưa thích ánh sáng mờ ảo của ngọn nến, mùa thơm thoang thoảng của than, và hương thơm ngào ngạt của ruộng đồng. Tất cả những điều đó khiến tôi luôn nhớ nhà, nhớ người mẹ thân thương , nhớ lại hồi ức của thời thơ ấu.

Trong ký ức của thời thơ ấu, mẹ rất ít cười, có lẽ do cha quanh năm ngày tháng làm ăn xa nhà, những khó khăn trong cuộc sống, sự khó nhọc nuôi dạy con cái đã hiện lên trên nét mặt mẹ. Thế nhưng có một lần mẹ đã cười và cũng chính nụ cười ấy đã làm thay đổi cả cuộc đời tôi, tôi không như bao bé gái nông thôn khác phải sớm rời khỏi ghế nhà trường.

Đó là khi tôi còn học tiểu học, không biết là do mình không được thông minh, hay là do bận bịu với những công việc nhà, khiến tôi một học sinh từ trước tới nay thành tích học tập khá tốt lại không đạt điểm trung bình, giáo viên gọi tôi lên phòng giáo vụ thuyết cho một trận rồi bảo chiều mời phụ huynh đến trường.

Tôi không dám nói với mẹ việc này, tôi sợ hãi chiếc roi trong tay mẹ, mặc dù mỗi lần mắc lỗi, mẹ bao giờ cũng giơ cao đánh khẽ, chẳng khác nào như phủi bụi, thế nhưng lần này .....

Chiều hôm đó tôi không đi học, một mình khoác lồ ra vườn kiếm rau lợn, mãi cho đến khi trời đã tối chị gái mới tìm thấy tôi, nói mẹ vừa ở trường về và gọi tôi về nhà.

Vừa về đến nhà, chưa đợi mẹ nói gì, thì tôi đã khóc và ôm lấy chân mẹ nói: "Mẹ, con không đi học nữa, ở nhà giúp mẹ chăn lợn, nấu cơm, con làm hết mọi việc nhà để các anh chị yên tâm đi học, mẹ bảo con làm việc gì cũng được, nhưng đừng bắt con đi học..."

Tôi là đứa con nhỏ nhất trong nhà, tôi nghĩ mẹ thế nào cũng đồng ý, bởi vì trong nhà cũng đang thiếu người đỡ đần cho mẹ. Ai ngờ mẹ lại "mỉm cười", trong nụ cười của mẹ bao hàm một điều gì khiến tôi khó hiểu, mẹ vừa cười vừa lau nước mắt cho tôi.

"Con ngốc, còn nhỏ thế này, không đi học sao được, sau này thì làm được cái gì, dù sao đi nữa thì cũng phải học hết trung học chứ." 

1  2