Thế vận hội Lơn-đơn năm 1908 là một cột mốc quan trọng trong lịch sử phát triển thế vận hội, đã xuất hiện câu danh ngôn Ô-lim-pích mọi người đều ưa thích, nhấn mạnh sự tham gia: "Quan trọng không phải là giành thắng lợi, mà là sự tham gia." Anh là nước có trình độ tổ chức thi đấu thể thao cao nhất trên thế giới lúc đó. Hội đồng Ô-lim-pích Anh đăng cai thế vận hội lần đó gồm uỷ viên Anh trong Uỷ ban Ô-lim-pích quốc tế và đại diện Hiệp hội các môn thể thao Anh. Cơ cấu nhân viên như vậy, đã tạo kiểu mẫu cho thành phần Ủy ban Ô-lim-pích các nước khác.
Các công tác kỹ thuật của các môn thi đấu ở thế vận hội Lơn-đơn, từ ấn định thể chế thi đấu, biên soạn chương trình thi đấu, đến cử trọng tài, tổ chức thi đấu đều do Hiệp hội các môn thể thao phụ trách, trình độ quy phạm nâng cao rất lớn. Điều này đã đặt cơ sở cho việc sau này các Liên đoàn thể thao quốc tế cùng quản lý công tác kỹ thuật ở thế vận hội. Đến nay, tổ chức "Ba trụ cột" Ô-lim-pích đã xuất hiện hình mẫu bước đầu, chức trách của mỗi bên tương đối rõ ràng, từ đó đã xác định khung cơ bản hệ thống tổ chức Ô-lim-pích.
Khi giai đoạn này sắp kết thúc, thế vận hội lần thứ 5 được tổ chức tại Xtốc-khôm năm 1912, số lượng nước thành viên tham gia thi đấu đã tăng gấp đôi thế vận hội lần đầu tiên, số vận động viên đã tăng 76 lần. Đại hội thể thao thế vận hội hiện đại đã củng cố trận địa của mình . 1 2
|