Thứ hai, sân vận động thiếu tiêu chuẩn thống nhất, không những độ dài đường chạy không giống nhau, có mấy loại 333,33 mét (thế vận hội 1896), 500 mét (thế vận hội 1900), 536,45 mét (thế vận hội 1904 và 1908), 383 mét (thế vận hội 1912), mà thiết kế sân bãi cũng không thống nhất, ví dụ như thế vận hội lần đầu tiên thì dùng đường chạy hình chữ "U", thế vận hội lần thứ hai thì dùng sân cỏ. Thi bơi lúc đầu tổ chức ở hồ nước thiên nhiên.
Thứ ba, thi đấu thiếu quy phạm cần thiết, ví dụ như cự ly thi đấu Ma-ra-tông mỗi khoá đều không giống nhau, cử tạ và vật không không chia hạng theo cân nặng và hạn chế thời gian, hệ thống đo lường hỗn loạn, lúc thì theo chế độ đo lường Anh, lúc thì theo chế độ đo lường quốc tế; nhà tổ chức có thể tuỳ tiện thay đổi chương trình thi đấu; trọng tài phần lớn là người nước đăng cai đảm nhiệm, việc cầm cân nảy mực khó có thể công bằng; tư cách tham gia thi đấu của vận động viên không nhất trí ở các môn, làng thế vận hội còn chưa được xây dựng, nơi ở của vận động viên phân tán và hỗn loạn. Thế vận hội cũng không có thời hạn cố định, ngắn thì 10 ngày, dài thì 5-6 tháng.
Thứ tư, thiếu kinh phí. Vì thiếu kinh phí, thế vận hội lần đầu tiên suýt phải bỏ dỡ giữa chừng. Tiếp đó liền ba khoá thế vận hội vì vấn đề tiền mà buộc phải cùng tổ chức với hội chợ thương mại, trở thành vai phụ của hội chợ.
1 2
|