Hiến chương Ô-lim-pích được xây dựng tại Hội nghị Pa-ri năm 1894 qui định các môn thi chỉ cho phép vận động viên nghiệp dư tham gia, nhưng môn đấu kiếm thì ngoại lệ. Tại thế vận hội lần này môn đấu kiếm chỉ có hai nội dung là liễu kiếm và gươm, chia làm hai loại nghiệp dư và nhà nghề. Vận động viên Pháp đoạt chức vô địch giải nghiệp dư ở nội dung liễu kiếm, vận động viên Hy Lạp vô địch ở nội dung đấu gươm. Giải nhà nghề chỉ có liễu kiếm, chức vô địch lọt vào tay ông bầu của trường dạy kiếm Hy Lạp, vận động viên đấu kiếm nhà nghề nổi tiếng Pi-gốt.
Môn đua xe đạp có 6 nội dung, trong đó 5 nội dung thi đấu trên sân đua. Một nội dung khác thi đấu trên đường, và nước chủ nhà cói đó là cuộc thi ma-ra-tông, đường đua từ A-ten đến ma-ra-tông sau đó quay trở lại A-ten cả thảy 87 km. Lúc đó không có xe đạp chuyên dụng, cộng thêm đường dốc gập ghềnh, xe thường xuyên xuất hiện trục trặc thậm chí không sao điều khiển được.
Nhà vô địch Hy Lạp Công-xtan-đinh-ni phải hai lần đổi xe mới đi hết chặng đường. Thức ra cuộc thi trên sân trong 12 giờ đồng hồ mới thực sự là cuộc thi ma-ra-tông. Trong 7 vận động viên tham gia thi đấu chỉ có 3 người về đích, tay đua Áo Xu-ma đoạt chức vô địch. Trước đó anh còn tham gia hai môn thi đấu khác và đều hoạt được huy chương đồng. 1 2
|