Các môn thi cử tạ và vật lúc bấy giờ không chia hạng cân. Môn cử tạ chỉ có hai nội dung cử một tay và cử hai tay. Lực sĩ Anh Ê-li-ốt vô địch ở nội dung cử một tay với thành tích 71 kg; Trong trận chung kết ở nội dung cử hai tay, Ê-li-ốt cũng đạt thành tích ngang bằng với lực sĩ Đan Mạnh Giôn-xơn đoạt chức vô địch nhưng trọng tài cho rằng tư thế của anh không chuẩn xác và đẹp như Giôn-xơn, nên xếp thứ 2.
Được biết sau khi giành thắng lợi Giôn-xơ có chút kiêu căng. Nhưng sau khi trông thấy Hoàng thái tử Công-xtan-đinh cũng cử được trọng lượng như mình một cách nhẹ nhàng thì sự kiêu căng trên mặt anh nhanh chóng biến mất. Câu chuyện này có chút khuếch đại nên không có sự ghi chép chính thức.
Lúc đó không qui định môn thi của vận động viên, cũng không có tiêu chuẩn về tham gia thi đấu, bởi vậy có nhiều vận động viên tham gia nhiều môn khác nhau. Điều này được thể hiện nổi bật trong môn vật, chẳng hạn như Ê-li-ốt giành chức vô địch môn cử tạ cũng đã tham gia môn vật, thế nhưng anh chỉ xếp thứ 4. Đoạt chức vô địch môn này là đô vật Đức Xu-man có thân hình nhanh nhẹn và trọng lượng nhẹ hơn tất cả các vận động viên khác.
Xu-man cũng là vận động viên tham gia nhiều môn thi, ngoài vật ra anh còn tham gia thi đấu điền kinh, thể dục dụng cụ. Và giành được thành tích xuất sắc trong môn thể dục dụng cụ, xếp thứ nhất đồng đội môn nhảy ngựa, xà kép và xà đơn, cộng thêm môn vật cả thảy đoạt được 4 chức vô địch, là tuyển thủ đoạt được nhiều huy chương vàng nhất.
1 2
|