Bóng chuyền bãi biển bắt nguồn từ Mỹ. Thập niên 40 của thế kỷ 20, các nhân viên cứu hộ trên biển ở bang Ca-li-pho-ni-a đã dựng hai chiến cột trên bãi biển và căng lưới để chơi bóng chuyền. Sau được truyền vào các nước Bra-xin, I-ta-li-a, Ô-xtrây-li-a, Mê-hi-cô, Pháp...thập niên 70 được triển khai rộng rãi tại Nhật và các nước Châu Á. Năm 1976 ở Mỹ tổ chức thi đấu chính thức và năm 1979 xuất hiện giải bóng chuyền bãi biển nhà nghề.
Năm 1987 đã tổ chức giải vô địch bóng chuyền bãi biển thế giới tại Bra-xin. Sân thi đấu dài 18m, rộng 9m, lớp cát dày và mịn tối thiểu 40cm. Lưới dài 9,5m, rộng 1m, độ cao của lưới: nam 2,43m, nữ 2,24m. Bóng có thể màu vàng nhạt hoặc các màu khác, nặng 260-280g. Mỗi đội 2 cầu thủ, không được đi giày, được chạm bóng 3 lần trước khi đưa bóng qua lưới. Một cầu thủ không được chạm bóng 2 lần liền. Chỉ bên giao bóng được điểm, mỗi trận có thể thi đấu một hiệp hoặc ba hiệp. Thi đấu một hiệp đội nào được 15 điểm sẽ thắng, nhưng phải hơn đối phương 2 điểm, khi đến 14 đều phải tiếp tục thi đấu đến khi một bên dẫn trước 2 điểm, nhưng tối đa là 17 điểm. Thể thức thi đấu 3 hiệp nếu đội nào dẫn trước 12 điểm và hơn đối phương 2 điểm thì giành thắng lợi. Khi xuất hiện một đều thì hiệp thứ 3 sẽ áp dụng thể thức mỗi lần giao bóng đều tính điểm. Năm 1996 môn bóng chuyền bãi biển được đưa vào thi đấu chính thức tại ô-lim-pích. 1 2
|