Nghe Online
Hai chữ "San san" ở đây là chỉ dáng đi ung dung, chậm dãi. Ý của câu thành ngữ này là ví về sự chậm chạp, đến muộn.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Hán thư- Ngoại thích truyện".
Tương truyền Hán Võ Đế có một người thiếp tên là Lý phu nhân. Nàng nguyên là một ca kỹ không những vô cùng xinh đẹp, mà còn giỏi về ca múa, do đó rất được Hán Võ ̣Đế sủng ái. Nhưng điều bất hạnh là hồng nhan bạc mệnh, đã mất vào lúc còn rất trẻ, Hán Võ Đế vô cùng đau đớn, nỗi nhớ nhung nàng vẫn cứ day dứt không nguôi. Nhưng vua cũng là người rất mê tín, ông chỉ mong sao có thể nhờ vào sức lực của thần tiên để được gặp lại nàng.
Về sau, có một người biết cầu tiên và luyện đan tên là Tiếu Ông tự xưng có bản lĩnh chiêu hồn, khiến linh hồn người chết có thể đến gặp mặt người thân. Hán Võ Đế nghe vậy vô cùng mừng rỡ, lập tức sai ông ta chiêu hồn Lý phu nhân. Thiếu Ông bèn lấy quần áo của Lý phu nhân trước đây đã mặc. Đợi đến trời tối, ông bảo Hán Võ Đế đến sau một bức rèm ngồi đợi, còn mình thì đứng sau một bức rèm khác thắp nến làm phép, nào thì niệm thần chú rồi phun nước một hồi lâu. Bấy giờ Hán Võ Đế bỗng nhìn thấy bóng một thiếu nữ thân hình thon thả thấp thoáng xuất hiện, trông chẳng khác nào Lý phu nhân, nàng lúc thì ngồi lúc thì nhẹ bước đi lại sau bức rèm. Hán Võ Đế chăm chú nhìn những muốn chạy sang ngay sau bức rèm bên kia để gặp mặt nàng, nhưng liền bị Thiếu Ông ngăn lại. Một lát sau, bóng nàng đã biến mất. Hán Võ Đế lòng đầy đau thương mới đọc một bài từ rằng: "Là tà, phi tà? Lập nhi vọng chi, thiên hà san san kỳ lai trì". (Có nghĩa là: Đây phải chăng là nàng? Ta đứng từ xa ngắm nhìn nàng, mà cớ sao nàng lại chậm bước đến muộn làm vậy? ).
|