Nghe Online
Ý của câu thành ngữ này là chỉ người nhịn nhục gánh vác trách nhiệm quan trọng.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Tam Quốc chí - Ngô chí- Truyện Lục Tốn".
Năm 221 công nguyên, Lưu Bị tự mình dẫn quân sang đánh nước Ngô để giành lại Kinh Châu và báo thù cho Quan Vũ. Tôn Quyền bèn cử Lục Tốn làm đại đô đốc dẫn 50 nghìn binh mã ra nghênh chiến.
Đầu năm sau, quân đội của Lưu Bị tiến vào Di Lăng (Tức Nghi Xương tỉnh Hà Bắc ngày nay). và đóng quân ở bờ nam sông Trường Giang, thanh thế vô cùng to lớn. Lục Tốn thấy quân nước Thục đã chiến giữ địa hình có lợi, nên chỉ lệnh cho quân lính ra sức phòng thủ, không chịu ra đánh, các tướng lĩnh thấy vậy đều cho Lục Tốn là người nhát gan. Lục Tốn thấy vậy bèn triệu tập họ lại để bàn bạc. Ông tay ấn bảo kiếm nói: "Lưu Bị là người hùng trong thiên hạ, ngay đến Tào Tháo cũng còn sợ. Nay ông dẫn quân sang đánh ta, là kẻ thù số một của chúng ta. Tôi tuy là một thư sinh yếu đuối, nhưng được chúa thượng phong làm đại đô đốc chỉ huy quân đội, nên tôi phải trung thành với chức trách của mình. Nay sở dĩ để các ông cảm thấy khó chịu phải nghe theo lệnh của tôi, là bởi lẽ tôi còn lợi nhà nước, có thể nhẫn nhục gánh vác trọng trách. Các ông cũng biết rất rõ quân lệnh như sơn, ai mà tự ý làm trái lệnh thì đều sẽ bị xử trị theo quân pháp, vậy mong các ông chớ có vi phạm ". Lời nó này của Lục Tốn đã khiến các tướng lĩnh phải kinh sợ, họ đều nghe theo lệnh chỉ huy của ông. Do đó, quân nước Ngô vẫn kiên trì cố thủ bảy, tám tháng trời không chịu ra đánh, cho mãi tới khi quân Thục tỏ ra mệt mỏi, chán nản, mới thuận theo chiều gió dùng kế hỏa công và cuối cùng giành được thắng lợi.
|