Nghe Online
Thời Xuân Thu, có một nhà buôn ngọc người nước Sở vẫn thường qua lại buôn bán giữa nước Sở và nước Trịnh. Một hôm, ông lại muốn đem một số ngọc báu sang bán tại nước Trịnh. Nhằm thu hút được sự chú ý của khách hàng, ông đã dùng loại gỗ lan hảo hạng đóng thành nhiều cái tráp đựng rất mới mẻ và đẹp mắt, trên nắp lại khắc hình bông hoa hồng,xung quanh nạm bằng lông vũ nhiều màu sạc sỡ. Sau đó lại dùng loại hương liệu quý hiếm hun cho tráp đựng thơm sực nức. Ông những mong đựng ngọc vào trong tráp thì sẽ bán được giá lời lãi hơn.
Sau khi chuẩn bi xong xuôi, ông vui vẻ đem ngọc sang nước Trịnh. Nhưng khi ông đang bày bán hàng trên một đường phố rất náo nhiệt thì quả thật không ngờ, những người súm lại xem hàng chỉ trầm trồ khen ngợi mẫu mã và các trang trí của tráp đựng, chứ không hề tỏ ra có hưng thú đối với những viên ngọc quý đựng trong tráp. Mặc dù ông ̣đã lớn tiếng giới thiệu về các viên ngọc, nhưng khách hàng vẫn một mực khen lấy khen để những chiếc tráp đựng, thậm trí còn có người nhận trả giá cao mua những chiếc tráp này, còn ngọc báu thì vô điều kiện trả lại cho chủ hàng. Thực ra thì kết cục này đều do lòng mong muốn lôi kéo khách hàng của người buôn ngọc tạo nên.
Hiện nay, người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ này để ví với hiện tượng bỏ cái chính lấy cái phụ, thật không thoả đáng.
|