Vài nét về Đài phát thanh quốc tế Trung QuốcBan tiếng Việt Nam

Dự Báo Thời Tiết
China Radio International
Thời sự Trung Quốc 
Thời sự Quốc Tế 
  Đời sống kinh tế 
  Đời sống xã hội 
  Hộp thư Ngọc Ánh

Khoa học-Đời sống

Thế giới phụ nữ

Vườn văn hóa

Câu chuyện cuối tuần

Truyện thành ngữ Trung Quốc
(GMT+08:00) 2004-08-11 11:01:59    
Suy tư xa xăm về mưa

cri
Cứ vào tháng 7 tháng 8 hằng năm, Bắc Kinh tuy thường nóng như đổ lửa, nhưng đây cũng là mùa mưa rơi nhiều nhất trong năm, có khi mưa phùn liền trong ba bốn ngày, có khi thì mưa rào trong chốc lát. Sau những cơn mưa, phố phường Bắc Kinh như vừa được gột rửa sạch sẽ, đặc biệt là những gốc cây hòe, những thảm cỏ ven đường càng trở nên xanh rờn, khiến mọi người đều cảm thấy vui thích. Mưa, thường khiến cho không khí vốn khô hanh của Bắc Kinh trở nên trong lành, khiến cho quang cảnh phố phường dạt dào sức sống, đồng thời cũng thường gợi nên cho mọi người những suy tư xa vời vợi:

Gió sương mưa tuyết, sấm gầm chớp giật là những món quà quý giá của thiên nhiên thần kỳ tặng cho nhân loại trên trái đất này, đồng thời đó cũng là món quà khiến chúng ta có khi yêu mến, có khi kinh hoàng. Đối với riêng Ngọc Ánh, thì lại rất thích những giọt mưa rơi từ trời cao rồi thấm nhuần vào trong lòng đất. Ngọc Ánh cảm thấy, nhiều khi những hạt mưa có màu sắc huyền bí của nó, như sự bày tỏ tâm tình giữa trời với đất, như sự đối thọai giữa người xưa và nay, và như cái duyên khó diễn tả ngọn nguồn giữa con người với nhau.

Nhìn mưa rơi thường gới lên nhiều kỷ niệm rất có thể đã xa xăm, những ký ức trong mưa bao giờ cũng mông lung, khiến long ta xao xuyến:

Tôi thường rảo bước trong màn mưa,

Trong mưa nhớ lại ký ức xưa.

Mưa rơi như bài thơ mượt mà,

Vương vấn lòng tôi không nhòa phai.

Khi màn mưa ngoài cửa sổ trở nên mờ mờ ảo ảo, rất dễ khiến lòng ta sao xuyến và đa sầu đa cảm. Ngồi trong nhà, nghe những hạt mưa gõ nhẹ vào tấm kính cửa sổ, trong tay cầm một tập thơ trữ tình rồi để lên đầu gối, trong màn mưa mông lung, ngắm nhìn những chiếc ô đủ màu sắc lúc ẩn lúc hiện ngoài cửa sổ, rồi thả hồn theo mưa rơi hoà với đất trời, đối với những bạn trẻ nam nữ yêu thích thơ cổ của Trung Quốc mà nói, thì đây là sự thưởng thức thỏa lòng biết bao.

Ngọc Ánh chợt nghĩ đến, cách đây hơn 70 năm, cũng vào mùa mưa mông lung, cũng trong những ngày mưa rơi rả rích, nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc tên là Đới Vọng Thư đã sáng tác bài thơ bất hủ mang tựa đề "Ngõ Mưa" tại một thị trấn ở miền Giang Nam Trung Quốc. Đó là năm 1927, xã hội Trung Quốc ở trong tình trạng đen tối, nhà thơ Đới Vọng Thư do tham gia hoạt động tiến bộ cho nên đành phải tạm lánh đến nhà người bạn thân, trong những ngày cô đơn, Đới Vọng Thư ngậm ngùi trong tâm trạng đau khổ và hoài bão bị dập tắt sau cuộc cách mạng, trong lòng tràn đầy những điều bâng khuâng xen lẫn với niềm hy vọng mông lung. Bài thơ "Ngõ mưa" đã bộc bạch tâm tư của tác giả hồi đó. Ngõ mưa dài hẹp và âm u thể hiện trong bài thơ chính là để ví hiện thực xã hội tối tăm và ngột ngạt, người đàn ông cô đơn lưỡng lự đi trong mưa và cô gái như hoa Đinh Hương thoáng lướt qua chính là tượng trưng cho sự đau khổ của tác giả bởi lý tưởng và sự theo đuổi bị tiêu tan.

"Ngõ mưa " Tác giả: Đới Vọng Thư

Giương chiếc ô giấy dầu,

Cô đơn, bàng hoàng

Trong ngõ mưa tít tắp, vắng lặng.

Tôi mong được gặp một cô gái

Cũng sầu muộn như hoa đinh hương.

Trên người nàng,

Có màu sắc như hoa đinh hương,

Có hương thơm như hoa đinh hương,

Cũng ưu sầu như hoa đinh hương.

Ai oán trong mưa, ai oán lại bàng hoàng.

Nàng bàng hoàng trong ngõ mưa vắng lặng.

Giương chiếc ô giấy dầu,

Cũng như tôi,

Âm thầm cất bước

Lạnh lùng, thê lương và bâng khuâng.

Nàng lặng lẽ đến gần, đến gần,

Đưa ánh mắt như than thở

Nàng lướt qua,

Như giấc chiêm bao

Như giấc chiêm bao thê lương và bâng khuâng

Như giấc chiêm bao thoáng qua,

Nàng như nhành đinh hương

Lướt nhanh bên mình tôi

Nàng lặng lẽ đi xa,

Trong ngõ mưa tít tắp, lạnh lùng,

Tôi mong bên mình tôi

Thoáng qua một cô gái

Như nhành hoa đinh hương oán sầu.

Có rất nhiều rất nhiều lý do để ta thích mưa rơi, ví như, nước mưa có thể hội tụ thành dòng suối trong mát, dội sạch những lớp bụi bẩn của trần gian và của tâm hồn, thật như nữ nhà văn nổi tiếng Trung Quốc Băng Tâm từng viết rằng "non xanh sau cơn mưa, như lương tâm của con người vừa được nước mắt rửa sạch". Lại ví dụ như, màn nước mưa có thể làm mờ ảo tầm nhìn của mọi người, đưa hiện thực ngăn cách sau màn mưa, khiến cho ta cảm thấy cõi lòng ươn ướt và ngẩn ngơ. Còn nữa, những hạt mưa rơi xuống mặt đất trông như những bông hoa rộ nở rồi lại điêu tàn, những hạt mưa rơi xuống chiếc ô như những chú rối tinh khôn đang nhảy múa, những hạt mưa hôn lên mặt lá cây, và cảnh đôi bạn trẻ yêu nhau lãng mạn rảo bước chung dưới một chiếc ô hứng mưa rơi rả rích ...

Có một bài hát "Lãng mạn trong đêm mưa" đã vẽ nên một bức tranh quen thuộc của những biết yêu và đang yêu:

Lưu luyến trong đêm mưa,

Tại một góc mưa rơi.

Trong phố đêm tĩnh mịch,

Những chiếc hôn mặn nồng

Khiến tim em thình thịch.

Vui hưởng giây phút này,

Mưa xuống ô trong tay.

Trong làng ca hát Trung Quốc còn có một giọng nữ cũng rất thích cảnh mưa rơi, đó là Mãnh Đình Vi xinh đẹp, cô có mái tóc đen bóng như thác nước, có đôi mắt trong suốt như nước suối, nhưng cõi lòng cô lại như mặt hồ phẳng lặng ... Những bài hát "Áng mây mưa bay bồng bềnh trong gió" , "Mùa đông đến Đài Bắc ngắm mưa", "Mưa đỏ", "tiếng mưa rơi lặng lẽ", "Mưa rồi trời lại quang" vv...đều do Mãnh Đình Vi thể hiện, cô quả là hát rất nhiều bài mô tả về mưa rơi, có lẽ vì thế mà về sau cô rời khỏi trần tục, dày công nghiên cứu phật học và hiện tượng mưa rơi, phải chăng là do có mối liên hệ nào đó? Bài hát "Mùa đông đến Đài Bắc ngắm mưa" rất được công chúng yêu thích:

Mùa Đông đến Đài Bắc ngắm mưa,

Đừng khóc trên đất khách quê người,

Hãy nhè nhẹ, chớ gọi thức chuyện xưa,

Tất cả đều chưa từng xa nhau,

Anh vẫn là anh, em vẫn em,

Chẳng qua chỉ vừa trải qua mùa đông..

Có người ví von, mưa chính là những giọt nước mắt hiu quạnh của sao sa, có người nói, mưa là những giọt lệ nhớ nhung của áng mây bay, bất kể ví mưa là gì, thì mưa mà đặc biệt là mưa phùn liên miên của mùa xuân hay đêm mưa của mùa thu, cũng dễ gợi lên cho ta nỗi ưu sầu thê lương từ tận đáy lòng. Nhiều màn kịch có khung cảnh thương cảm thường được sản sinh trong thời khắc mưa rơi như vậy.

Anh từng nghĩ lại, trong đêm như thế này,

Anh vẫn còn nhớ, anh và em đứng trong mưa

Anh vẫn không quên, tâm trạng lúc chia tay.

Em đứng trong mưa , mà sao lại lạnh lùng.

Giọt mưa bạc tình, nhè nhẹ đánh thức anh.

Để giọt lệ anh, băng giá như giọt mưa

Thì ra trong lòng em, đã có người thay anh.

Để giọt lệ tuôn trào, cũng trở thành mưa rơi.

Tríc đoạn lời bài hát "Mưa rơi lạnh lẽo em bạc tình" đã đánh dấu chấm cho chương trình văn nghệ mang tựa đề : "Suy tư xa xăm về mưa ". Thế còn bạn, bạn có thích cảnh mưa rơi không? Có lẽ vì Việt Nam là nơi có mưa nhiều, cho nên những cảm nhận của bạn đối với mưa rơi có khác nhiều so với bài viết này, nhưng dù sao đi nữa, nếu có thời gian, Ng̣ọc Ánh mong bạn hãy viết những cảm nhận của mình về mưa rơi hay nỗi lòng của bạn rồi gửi cho chương trình văn nghệ. Xin tạm biệt và hẹn gặp lại ./.