Nguyên ý của câu thành ngữ này là "Đôi chân đứng vững vàng trên mặt đất", dùng để ví với lối làm việc cẩn trọng, không rùm beng, khoe khoang.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Thiệu thị văn kiến lục" của Thiệu Bá Ôn triều nhà Tống.
Tư Mã Quang là một vị đại thần triều Bắc Tống và là nhà sử học nổi tiếng TQ.
Tư Mã Quang từ nhỏ rất chăm chỉ học tập, cậu đã đọc qua rất nhiều sách và có hiểu biết sâu rộng, nhất là rất say mê đọc sử ký. Bấy giờ cậu đã có trí lớn là sau này lớn lên sẽ trở thành một nhà sử học.
Về sau, Tư Mã Quang quả đã có dịp thực hiện mơ ước lúc thiếu thời của mình, ông được cử làm chủ biên cuốn "Tư trị thông giám".
Tư Mã Quang đã vất vả trong 19 năm ròng, cuối cùng đã viết xong cuốn "Tư trị thông giám", một bộ biên niên sử lớn nhất trong lịch sử TQ.
Bộ biên niên sử này đã ghi chép lại các sự kiện lớn trong 1362 năm, gồm hơn 3 triệu chữ, là một tác phẩm có nội dung vô cùng phong phú và rất có giá trị khoa học.
Trong quá trình viết bộ sách này, Tư Mã Quang đã miệt mài nghiên cứu không kể ngày đêm. Do thường phải thức khuya làm việc, vì lo nhỡ việc, ông đã làm một chiếc gối bằng gỗ tròn cứng nên không sao yên ngủ được, đành phải thức dậy làm việc. Nghe nói, những bài viết bị loại bỏ của bộ sách " Tư trị thông giám" này, hiện được cất giữ tại Lạc Dương chất đầy đến hai ngôi nhà.
Mọi người rất khâm phục trước thái độ làm việc của Tư Mã Quang. Một hôm, Tư Mã Quang thấy Thiệu Ung – một nhà triết học nổi tiếng thời bấy giờ cứ nhìn mình mãi mới hỏi lại rằng: "Ông cứ nhìn tôi mãi là cớ làm sao ?". Thiệu Ung vui vẻ đáp: " Tôi nhìn ông là nhìn một con người cước đạp thực địa". Có nghĩa là đôi chân đứng vững vàng trên mặt đất.
Hiện nay, người ta vẫn dùng câu thành ngữ này để ví với lối làm việc cẩn trọng và không rùm beng, khoe khoang.
|