Vài nét về Đài phát thanh quốc tế Trung QuốcBan tiếng Việt Nam

Dự Báo Thời Tiết
China Radio International
Thời sự Trung Quốc 
Thời sự Quốc Tế 
  Đời sống kinh tế 
  Đời sống xã hội 
  Hộp thư Ngọc Ánh

Khoa học-Đời sống

Thế giới phụ nữ

Vườn văn hóa

Câu chuyện cuối tuần

Truyện thành ngữ Trung Quốc
(GMT+08:00) 2003-12-31 12:09:38    
Một cô gái đang làm việc ở văn phòng về quê học cấp hai

cri
Sống trong xã hội hiện đại , nhất là thời đại kinh tế thị trường, cạnh tranh rất quyết liệt, đòi hỏi co người phải có tri thức tri thức càng nhiều càng tốt . Lương Anh là một cô gái xinh xắn , nhưng rắn rỏi, cô từ nhỏ đã phải bỏ học đi làm, 14 tuổi rời quê đi nơi khác làm thuê.

Trong quá trình làm việc, Lương Anh ngày càng cảm thấy mình thiếu kiến thức, bèn lấy số tiền dành dụm được trong mấy năm lao động vất vào học một khoá ngoại ngữ ở trường đại học ngoại ngữ Bắc Kinh. Sau khi tốt nghiệp cô làm hướng dẫn viên du lịch cho một công ty du lịch quốc tế Bắc Kinh. Nhưng để thực hiện ước mơ theo học của mình, tuy đã 27 tuổi. Lương hưng Anh vẫn quyết định tạm biệt cuộc sống phồn hoa nơi đô thị về quê học cấp hai .

Tháng 6 năm 1975, Lương Anh sinh ra trong một gia đình nông dân tỉnh Giang Tây, nhà có 7 anh em, Anh là người con thứ 6. Năm học lớp 3, cha mẹ không có khả năng nuôi Anh ăn học nữa , qua người ta giới thiệu, Lương Anh lần đầu tiên xa quê hương đến làm người giúp việc cho một gia đình giáo viên Anh văn.

Làm việc trong gia đình trí thức này, Anh dần dần cảm thấy mình không có học thức, thề rằng phải sẽ dành dụm tiền để đi học. Thế nhưng lúc đó tiền công chỉ có 20 đồng một tháng, lại phải phụ giúp gia đình, nên một năm cũng chẳng còn được là bao, Lương Anh cảm thấy làm người giúp việc không thể thực hiện ước mơ của mình , cô xoay ra học nghề may . Nửa năm sau, lại cô đến Phúc Châu ở phía Nam TQ , vào làm ở một xí nghiệp do người Đài Loan đầu tư .

Trong khi làm việc ,Lương Anh phải tiếp xúc với chữ Nhật, chữ Hàn Quốc và chữ Anh, thấy các bạn đồng nghiệp nói tiếng nước ngoài rất lưu loát, cô thực lòng mến phục. Từ đó, Lương Anh đặt cho mình một mục tiêu phải học giỏi tiếng Nhật .

Từ đó, Anh tiết kiệm từng ly từng tý, gom góp tiền lương hàng tháng. Hai năm sau, Anh đã dành dụm được 12 ngàn đồng. Qua không biết bao nhiêu khó khăn ,cô mới liên hệ được với trường đại học ngoại ngữ Bắc Kinh .Ngày 3 tháng 9 năm 1995, Lương Anh xin nghỉ việc với lương tháng 600 đồng, đáp tàu hỏa đến Bắc Kinh, năm đó Anh chưa đầy 20 tuổi .

Đến trường đại học ngoại ngữ Bắc Kinh, Anh chọn khoa tiếng Nhật vào học lớp đào tạo thêm tiếng Nhật. Mới đến Bắc Kinh, mọi cái đối với Anh đều rất mới lạ, nhưng Anh biết rằng, mình đến đây không phải đi du lịch, nhất định phải cố gắng hết mình mới có thể lấy được bằng .

Ban đầu, Anh gặp nhiều khó khăn trong việc tiếp thu bài giảng, các bạn trong lớp đều nghe được và hiểu được nội dung bài giảng, còn Anh thì không hiểu gì cả. Có một lần , sau buổi kiểm tra 15 phút, giáo viên gọi điện thoại cho Anh nói : " Lương Anh, mời em đến gặp thầy, thầy xem không hiểu bài thi của em."Lần nấy , Anh không cầm được nước mắt, nhưng không chịu bỏ học, ngược lại , cô càng miệt mài học tập. Hàng ngày chưa đến 5 giờ sáng đã dậy ôn bài, 12 giờ đêm mới đi ngủ. Bình thường, khi lên lớp không hiểu là Anh hỏi ngay, cô là học trò nêu câu hỏi nhiều nhất trong lớp . Nếu buổi học nào Anh không nêu câu hỏi, giáo viên sẽ hỏi: " Lương Anh sao hôm nay em không nêu câu hỏi ?"Để luyện cho tốt khẩu ngư, Lương Anh tìm một sinh viên nước ngoài của trường đai học Bắc Kinh, hàng ngày sau khi tan học là đạp xe đến đó . Hai ba tháng sau, hai người đã có thể chuyện trò với nhau bằng tiếng Nhật.

Và thế là tháng 7 năm 1999, Anh đã thi đỗ chương trình tiếng Nhật B một cách thuận lợi .

Việc học hành tạm dừng ở đây, Lương Anh bắt đầu đi tìm việc làm. "Liệu có thể cho tôi làm thử được không , nếu không làm được tôi sẽ xin thôi."Thấy Lương Anh có thái độ thành khẩn, giám đốc công ty du lịch đồng ý để cô thử việc .Anh rất coi trọng cơ hội này, coi khách như thượng đế, phục vụ tận tâm, tận sức. Trên đường Anh chủ động chuyện trò và kể chuyện cho khách nghe, để khách đỡ buồn. Trước khi đi bao giờ cũng nhắc nhở mọi người đừng quên hành lý. Vì nhiệt tình chu đáo và nói tiếng Nhật rất lưu loát,Anh luôn được khách khen ngợi, công ty du lịch chính thức nhận Anh vào làm .

Tháng đầu tiên Anh lĩnh được 1080 đồng tiền lương, do công tác xuất sắc, tháng thứ hai công ty tăng lương cho Anh lên 2700 đồng. Nhưng Anh vẫn cảm thấy kiến thức của mình còn thiếu , thế là Anh lại quyết định vào học cấp hai.

Nẩy ra ý nghĩ này không phải do nóng vội trong chốc lát. Anh không thể quên lời dạy của thầy giáo trước khi dời trường ngoại ngữ Bắc Kinh: " em có biết rằng ai đã ngồi ở chỗ em ngồi hiện nay ? có hai vị đáng kính đã từng ngồi ở chỗ em ngồi, một là Mao Trạch Đông, năm người 64 tuổi đến học tiếng Nhật và ngồi ở chỗ đó, còn một nữa là Chu Dĩnh cách đây không lâu đã hy sinh khi công tác ở đại sứ quán TQ tại Nam Tư cũ. Em nhất định phải cố gắng học tập, sau này làm nên sự nghiệp."Những lời dặn dò đó luôn văng vẳng bên tai Lương Anh.

Tháng 8 năm 2002, Anh đi tìm trường để học lại, khi được biết học cấp hai tại trường Diên Sơn ở quê hương học phí chỉ mất có 2000 đồng, Anh lập tức xin nghỉ việc ở Bắc Kinh để trở về quê.

Tháng 3 năm 2003, Anh vào học lớp 9 trường trung học thí điểm Diên Sơn, Anh cất hết những quần áo mặc khi làm hướng dẫn viên du lịch vào một chiếc hòm gỗ, và không tiếp xúc với những người ở bên ngoài .

Dời ghế nhà trường đã 17 năm, nay muốn học lại từ đầu đâu phải là chuyện dễ. Trước những bạn học nhỏ hơn mình rất nhiều, Lương Anh xúc động nói ; " tuy tôi đã đi làm mười mấy năm, nhưng trong việc học hành các em đều là thầy giáo nhỏ của tôi, mong các em thường xuyên giúp đỡ tôi nhé.

Trở về với mái trường, nhà trường hỏi Anh có yêu cầu gì không , Anh chỉ yêu cầu lắp thêm ổ cắm trong phòng dùng máy đọc . Nhà trường đáp ứng ngay yêu cầu của Anh. Để giúp Anh học tốt môn toán một cách nhanh chóng , nhà trường xếp Anh vào học lớp do cô giáo toán làm chủ nhiệm . Có được môi trường học tập như vậy, Lương Anh càng cố gắng học tập.

Khi trả lời phỏng vấn của phóng viên , Lương Anh nói, trong lòng luôn ấp ủ một ước mơ là học hết cấp hai, lên cấp ba và thi vào đại học, rồi học nghiên cứu sinh, sau này mở trường mẫu giáo vào loại bậc nhất ở Diên Sơn. Anh nói , đời còn dài, một khi đã xác định một việc gì và cố gắng làm tốt, thì nhất định sẽ có một ngày thực hiện được.