Vài nét về CRI            Ban tiếng Việt Nam
Trang chủ | Chuyên đề | Thể dục thể thao | Nhà Trường | Hộp thư Ngọc Ánh | Bách Khoa TQ
 
Thời sự | Văn hoá | Du lịch | Vui chơi giải trí | Tổng hợp | Tin ảnh | Học tiếng Trung Quốc      Vào Trang Cũ >>
 
  Chương trình đặc biệt mừng Xuân Đinh Hợi
   2007-02-17 16:44:27    cri

Tiểu phẩm

Hùng Anh: Hoan nghênh các bạn đón nghe tiết mục Đời sống xã hội. Sáu năm trước, tôi tới Đông Hưng Quảng Tây phỏng vấn đôi vợ chồng bác Bạch Vân và Hoàng Sơn, sau khi Đài phát thanh quốc tế Trung Quốc phát chương trình phỏng vấn này, hai bác đã trở thành danh nhân của địa phương. Hai ngày trước, tôi nghe tin hai bác tới Bắc Kinh thăm con trai, liền vội mời hai bác tham gia chương trình đặc biệt đón giao thừa của chúng tôi. Hai bác tương đối bận, à đây rồi, chương trình sắp bắt đầu, bác trai và bác gái còn chưa kịp ăn xong bữa cơm. Chúng ta rất vui sẽ được đón hai bác tham gia chương trình.

Lệ Quyên: Thôi, ông đừng ăn nữa. Ông đã ăn một lúc hết ba hộp cơm, ông ăn nhiều rau hẹ khiến cho cả phòng thu sực mức mùi hẹ, tôi không muốn đi cùng với ông. Ông xem, ông thật không ngang tầm tý nào cả. Chán chết. Ông phải nhớ, chốc nữa thu chương trình ông nói ít thôi, nhớ chưa. Ôi dào, ông có biết sao giờ này Hùng Anh chưa đến? Thật chẳng coi người ta là danh nhân gì cả. Ngày trước, Đài phát thanh Quảng Tây mời chúng ta làm chương trình, phải đợi chúng ta hàng tiếng đồng hồ, còn Đài phát thanh quốc tế Trung Quốc này, thật chẳng ra gì, chậm như rùa ấy?

Hùng Anh: Thôi chết, xin lỗi mọi người, xin lỗi hai bác nhé, xin lỗi nhé. Tối qua cháu và La Thành, Nam Dương, Tuấn Anh chơi tá lả, nên quên biến hai bác đều đã đến rồi ạ?

Lệ Quyên: Đến cả rồi, chào anh?

Hùng Anh: Bác Vân, bác có khỏe không?

Lệ Quyên: Vâng, khoẻ, cảm ơn anh?

Hùng Anh: Bác Sơn, chào Bác.

Lệ Quyên: Nhanh lên, anh bắt đầu dẫn chương trình ngay đi, sau chương trình này, chúng tôi còn hai cuộc phỏng vấn nữa, không nhanh chóng nói lời mào đầu đi à? Nói ngay đi.

Hùng Anh: Bác còn thạo hơn cả cháu. Các bạn thính giả thân mến, hoan nghênh các bạn đến với tiết mục Đời sống xã hội.

Nguyễn Thanh: <Ợ>

Hùng Anh: Sáu năm trước, tôi đã từng phỏng vấn một cặp vợ chồng đến từ miền nam, lúc ấy...

Nguyễn Thanh: <Ợ>

Hùng Anh: Sáu năm trôi qua, hiện nay hai bác đã có sự thay đổi ra sao...

Nguyễn Thanh: <Ợ>

Hùng Anh: Hôm nay, tôi xin...

Nguyễn Thanh: Tốt rồi.

Lệ Quyên: Ông ấy bị sặc rồi, anh cứ tiếp tục đi, anh cứ dẫn chương trình của anh đi.

Hùng Anh: Trời ơi, cháu chẳng biết mình phải nói gì nữa đây.

Lệ Quyên: Anh xem trình độ như vậy mà cũng đòi dẫn chương trình à? Năng lực ứng biến của anh không ngang tầm tý nào, chỉ có mấy cái "ợ" mà đầu óc anh đã rối mù. Thế này nhé, anh ngồi xuống đi. Tôi xin tặng quà trước cho người dẫn chương trình của Đài. Nghe nói, năm nay là năm Đinh Hợi, 60 năm mới có một lần. Thanh niên đều muốn sinh con trong năm nay để sinh ra một chú lợn vàng.

Hùng Anh: Bác Vân ơi, bác nói như vậy làm cho những người dẫn chương trình trẻ đều xấu hổ đấy.

Lệ Quyên: Nghe nói muốn sinh một đứa con giỏi thì phải có kế hoạch sớm, không được hút thuốc, uống rượu, các cháu biết không, hôm nay bác mang đến tặng các cháu kẹo cai thuốc, viên bổ thận, lại còn cuốn sách do bác viết nữa, tên sách là "Cuộc đời I của tôi", các cháu nhất định phải xem nhé, đừng có phụ công của bác.

Hùng Anh: Cảm ơn bác trai bác gái, hai bác khách sáo quá, lại còn cho chúng cháu quà nữa. Bác Sơn này, sáu năm qua, bác sống có vui vẻ không?

Nguyễn Thanh: Vui, vui lắm. Ngày nào bác cũng hát tuồng, hát cùng với mười mấy cụ bà.

Lệ Quyên: Ông ấy vùi đầu vào nghệ thuật dân gian, còn tôi vùi đầu vào sáng tác văn học. Hai bác quan tâm lẫn nhau trong cuộc sống, giúp đỡ lẫn nhau trong sự nghiệp, không biết nói thế nào với các cháu nhỉ...

Nguyễn Thanh: Tàm tạm thế thôi, chẳng lẽ lại ly dị à?

Hùng Anh: Thực ra, cháu cũng nghe nói, bác trai và bác gái cũng có một số vấn đề về tình cảm.

Lệ Quyên: Đồn đại, toàn là những lời đồn đại, người nổi tiếng mà không có tin đồn thì không coi là nổi tiếng, làm người khó, làm người phụ nữ lại càng khó...

Nguyễn Thanh: làm một người phụ nữ già mà nổi tiếng ... càng khó hơn.

Hùng Anh: Mọi người đều thấy đấy, trong bụng bác trai có biết bao điều không nói ra được, may mà tôi còn chuẩn bị một chiêu. À, bác trai, bác gái này, hay là chúng ta thay đổi phương thức đi. Cháu đưa cho hai bác một cái tai nghe, đeo vào tai thì sẽ không nghe được tiếng của người khác nữa, lúc cháu hỏi bác trai, thì bác gái hãy đeo cái tai nghe này vào, khi cháu hỏi bác gái, thì bác trai lại đeo tai nghe, để nghe nhạc, thư giãn một chút. Được chứ hai bác?

Lệ Quyên: Cho ông ấy đeo.

Hùng Anh: Nào, bác đeo đi.

Nguyễn Thanh: <Đeo tai nghe> dào ôi, tai nghe của Đài quốc tế Trung Quốc to quá.

Lệ Quyên: Bảo ông đeo thì ông cứ đeo, ông còn lải nhải gì nữa., phỏng vấn đi, Hùng Anh.

Hùng Anh: Vâng, bác Vân, lần này hai bác đến Bắc Kinh bằng phương tiện gì?

Lệ Quyên: Chúng tôi đáp... chuyên cơ đến.

Hùng Anh: Thế chắc vé đắt lắm, Đài chúng cháu không thanh toán nổi đâu.

Lệ Quyên: Không cần thanh toán, muỗi ấy mà, bây giờ bác giàu rồi, cháu nhìn quần áo của bác, sang trọng đấy chứ, hề hề, quá sang trọng, hề hề, tất cả đều là những thứ đắt tiền.

Hùng Anh: Chiếc áo da chồn, chắc đắt lắm bác nhỉ?

Lệ Quyên: Không đắt, không đắt, có bốn vạn thôi.

Hùng Anh: Bốn vạn mà không đắt à? Bác Vân thật không tiếc tiền cho quần áo của mình.

Lệ Quyên: Phụ nữ mà, sắm sửa cho mình thì phải mạnh tay chứ. Ăn chơi phải chịu tốn kém?

Hùng Anh: Thế bây giờ cháu xin hỏi bác trai.

Lệ Quyên: Được.

Hùng Anh: Bác đeo tai nghe đi, thưởng thức ca nhạc một chút.

Lệ Quyên: Vâng, ông này, Hùng Anh chuẩn bị phỏng vấn ông đấy.

Hùng Anh: Thưa bác Sơn, nghe nói hai bác lần này đáp chuyên cơ đến Bắc Kinh phải không ạ?

Nguyễn Thanh: Đúng rồi, đáp chuyên công nông chở gạch.

Hùng Anh: Bắc Kinh đã mưa tuyết, đi chuyên công nông chắc lạnh lắm bác nhỉ?

Nguyễn Thanh: Mặc nhiều quần áo, cháu xem quần áo của bác gái dày thế kia cơ mà.

Hùng Anh: Chiếc áo của bác gái chắc đắt lắm phải không?

Nguyễn Thanh: Quá đắt! Thuê một ngày mất toi 40 tệ.

Hùng Anh: Thuê à? Các bạn thân mến, các bạn vừa nghe trả lời phỏng vấn của hai bác, nói chung chẳng khớp nhau tý nào, sau khi các bác đeo tai nghe, tôi phỏng vấn lại thì hiệu quả có khác, làm phóng viên thì phải như vậy. Thưa bác trai, mời bác đeo tai nghe để nghe nhạc, cháu xin phép hỏi bác gái.

Lệ Quyên : Tại sao mọi người lại cười thế? Bác thấy ở đây có vấn đề, đừng mắc lừa Hùng Anh nhé. Ông này, ông nhớ đấy, nhìn tôi ra hiệu trước, rồi mới được trả lời.

Nguyễn Thanh: Nhớ rồi, tôi sẽ nghe bà.

Lệ Quyên: Hùng Anh, hỏi đi.

Hùng Anh: Thưa bác gái, bây giờ chúng ta nói đến cuốn sách của bác.

Lệ Quyên: Sách à?

Hùng Anh: Vâng.

Lệ Quyên: Nói đến sách thì dài lắm. Vậy bắt đầu từ đâu nhỉ?

Hùng Anh: Thế thì bắt đầu từ chuyện bán sách ký tên bác nhé.

Lệ Quyên: Bán sách ký tên à?

Lệ Quyên: Cái hôm bán sách ký tên, ôi chà, tình thế, quy mô, đều khá hoành tráng. Đúng thật là: Chiêng trống vang trời, pháo nổ rền vang, cờ hồng phấp phới. Người đông như nêm cối, chen chúc đến nỗi tôi phải chui cả xuống gầm bàn, hàng đống sách đều đổ ụp cả xuống.

Hùng Anh: Vâng. Thế bây giờ cháu xin hỏi bác trai.

Lệ Quyên: Được, cháu hỏi ông ấy đi. Đợi bác đeo tai nghe đã.

Hùng Anh: Thưa bác trai, cái hôm bác gái bán sách ký tên bác cũng có mặt tại hiện trường chứ?

Nguyễn Thanh: Đâu có bán sách ký tên.

Hùng Anh: Không có à?

Nguyễn Thanh: Toàn cho không ấy mà.

Hùng Anh: Thế mà lúc nãy bác gái nói người đông như nêm cối.

Nguyễn Thanh: Ôi dào, nghe nói cho không sách cả làng đều kéo đến ấy mà. Mang sách về xé ra dán lên tường, tình thế là dán bên phải một lớp, dán bên trái một lớp, bên trong một lớp, lại bên ngoài một lớp, vào trong nhà vệ sinh còn đặt cả một đống sách cao như thế này này.

Hùng Anh: Thưa bác gái, mời bác bỏ tai nghe ra. Chuyện là thế này, lúc nãy cháu hỏi bác trai câu hỏi giống như cháu hỏi bác, thế nhưng hai bác trả lời... chẳng khớp nhau tý nào cả. Thế này vậy, bây giờ cháu đeo tai nghe, để thưởng thức ca nhạc, hai bác hãy trao đổi với nhau, xem trả lời có khớp nhau không.

Lệ Quyên: Ông này, ông nói thế nào đấy? Mình đến đây bằng phương tiện gì?

Nguyễn Thanh: Ngồi xe công nông đến.

Lệ Quyên: Thế còn cái áo này của tôi?

Nguyễn Thanh: Thuê một ngày mất 40 tệ.

Lệ Quyên: Thế còn sách của tôi?

Nguyễn Thanh: Tôi đều trả lời theo chỉ dẫn của bà, bà chẳng nói là đem xé ra dán tường hết còn gì? Cuối cùng trong nhà xí chả để đống sách cao vống đấy là gì?

Lệ Quyên: Tức chết đi được. Tôi ra hiệu bốn ngón tay ý nói là mua cái áo mất bốn vạn đồng, tôi giơ cánh tay về bên phải bên trái muốn nói là người đông như nêm cối.

Nguyễn Thanh: Ai mà biết được, tôi thấy tay bà cứ vẫy qua vẫy lại tôi tưởng là bà ra hiệu là sách đã được dán hết lên tường.

Lệ Quyên: Lúc tôi ngồi xổm xuống, tôi muốn nói là lúc bán sách ký tên người quá đông, tôi bị người chen phải chui xuống cả gầm bàn.

Nguyễn Thanh: Tôi cứ tưởng là bà ngồi xổm xuống ý muốn đi vệ sinh, tưởng là bà muốn đi nhà xí.

Lệ Quyên: Đã dặn là ông không được nói thật, ông có nhớ quái gì đâu?

Nguyễn Thanh: Tôi biết làm thế nào được, ai bảo Hùng Anh bắt tôi đeo tai nghe, để tôi phê bình anh ta vài câu đã nhé.

Nguyễn Thanh: Hùng Anh này, cháu toàn học trò xấu, chả trách cháu chơi tá lả toàn bị thua.

Lệ Quyên: Cái bọn dẫn chương trình đều như vậy cả, kể từ lúc này, ông không được nói một câu nào, nghe rõ chưa? nhớ kỹ chưa? Ông nói đi.

Nguyễn Thanh: Bà chẳng bảo tôi không được nói là gì?

Lệ Quyên: Phối hợp với ông thật là khó quá. Ông xem, cả cuộc đời mình chẳng bao giờ ăn ý với nhau cả, lúc nào cũng trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Hùng Anh này, bác cháu mình tiếp tục phỏng vấn đi.

Hùng Anh: Vâng, vậy cháu xin được tiếp tục.Cháu xin hỏi bác trai một vấn đề.

Nguyễn Thanh: Tôi đau bụng quá.

Lệ Quyên: Đúng rồi. Bụng ông ấy khó chịu mấy hôm rồi, hơn nữa, ông ấy ít giao tiếp, vụng về lắm, cháu cứ hỏi bác đây này.

Hùng Anh: Vâng. Bác gái này, kể từ khi tới tham gia chương trình của Đài quốc tế Trung Quốc chúng cháu, bác đã trở thành danh nhân, bác đã hiểu biết rất nhiều, và cũng tham gia nhiều hoạt động nữa, phải không ạ?

Lệ Quyên: Khỏi phải nói, "cực kỳ" nhiều. Suốt ngày chúng tôi phải đi khắp nơi biểu diễn, chỗ nào cũng phải đọc diễn văn, còn phải cắt băng khánh thành nữa.

Hùng Anh:Tiền "Cát-xê" cũng không phải là ít phải không bác?

Nguyễn Thanh: Bà ấy 50 tệ, tôi 30 tệ.

Lệ Quyên: Đấy là khoản thu nhập sau khi đã đóng thuế.

Hùng Anh: Thế còn đi cắt băng khánh thành cho những nơi nào?

Lệ Quyên: Đều là những doanh nghiệp lớn và vừa.

Nguyễn Thanh: Nào là hiệu bánh rán vỉa hè, nào là lò rèn khai trương.

Lệ Quyên: À... ở Đông Hưng chúng tôi có một trại nuôi gà rất quy mô, chính tôi cắt băng khánh thành cho trại gà này đấy.

Nguyễn Thanh: Đúng rồi, bà ấy cắt băng hôm trước thì hôm sau bùng phát dịch cúm gà. Lúc ấy chết hơn 10 nghìn con gà, cuối cùng người ta tặng bà biệt hiệu "Một nhát..Toi".

Lệ Quyên: Ông có im đi không . Ông không nói thì không chịu nổi à?

Nguyễn Thanh : Bà làm tôi tức anh ách ra.

Lệ Quyên: Ông làm tôi phát điên thì có, ông xem ông là loại người gì?

Nguyễn Thanh: Nói một chút sự thật......

Lệ Quyên: Tôi không muốn nói chuyện của ông là muốn giữ sĩ diện cho ông. Bác không nói về ông ấy. Cháu nghe chuyện của ông ấy nhé, chỉ thích đi hát cho người ta nghe, giọng của ông có hát nổi không? Ông còn nhớ không? Cái hôm mà đi hát cho viện dưỡng lão ấy, cả thảy có 7 người già ngồi nghe, ông vừa mới gào một tiếng, thì 6 người ngất lịm.

Hùng Anh: Vậy vẫn còn một người phải không?

Lệ Quyên: Còn một người là ông viện trưởng, ông ấy cứ bám chặt lấy tay bác, sau đó lắc lắc khẩn cầu, "chị ơi, giọng của anh ấy cao quá, chói cả tai, chịu không nổi, chị bảo anh ấy mau về nhà đi, nghe người khác hát thì mất tiền, còn nghe anh ấy hát thì mất mạng."

Nguyễn Thanh: Bà thì tốt đẹp lắm đấy. Cám hấp trên vung, còn đến bệnh viện tâm thần diễn thuyết.

Lệ Quyên: Hừ.

Nguyễn Thanh: Nói chuyện một ngày một đêm.

Lệ Quyên: Làm sao, người bệnh đều ra viện cả đấy.

Hùng Anh: Có hiệu quả.

Nguyễn Thanh: Bác sĩ phát điên cả lên.

Lệ Quyên: Bác sĩ nào phát điên tôi hỏi ông?

Nguyễn Thanh: Bác sĩ Hùng Anh phát điên kia kìa.

Lệ Quyên: Ông nói kiểu gì mà thiếu tinh thần trách nhiệm như vậy, cái ông này... Hùng Anh ơi, cháu đừng chấp những lời của ông ấy nhé. Ông ấy không nói cháu đâu. Nói như vậy chỉ có người già lẩn thẩn, lúc ra khỏi nhà ông quên uống thuốc phải không? Hùng Anh, chúng ta nói tiếp nhé, nói về văn học, để ông ấy khỏi chõ mồm vào. Tức chết đi được, cái ông này...

Hùng Anh: Vậy, bác gái, bây giờ chúng ta nói đến cuốn sách của bác.

Lệ Quyên: Hừ.

Hùng Anh: Cháu nghe nó cuốn sách Cuộc đời II của bác đang trong thời kỳ sáng tác.

Lệ Quyên: Còn hơn mười nghìn chữ nữa là kết thúc.

Nguyễn Thanh: Lại còn thế nữa.

Lệ Quyên: Ông nói gì?

Nguyễn Thanh: Tôi đau dạ dày.

Lệ Quyên: Đau cũng phải chịu. Hùng Anh, cháu hỏi tiếp đi.

Hùng Anh: Cháu nghe nói, độc giả hết sức mong đợi cuốn sách thứ hai này của bác?

Lệ Quyên: Biết giải thích với cháu "đặc biệt" mong đợi như thế nào đây? Đó là "hết sức" mong đợi. Ối trời, xem xong Cuộc đời I của tôi lại muốn xem tiếp Cuộc đời II của tôi, khao khát đợi chờ, không thể nhịn được.

Nguyễn Thanh: Nói đúng đấy. Nhịn đến mức chịu không nổi. Trưởng thôn đã đến nhà tôi đứng lù lù giữa cửa rồi nói: "Đừng để cho bà xã ông đi lung tung nữa, lập tức cho tập II ra đời, hố xí cả thôn sắp hết giấy rồi."

Lệ Quyên: Cháu Hùng Anh ơi, bác mong Đài Quốc tế Trung Quốc cấm cửa bác, bác đi đây, không thu nữa.

Hùng Anh: Sao thế, bác gái làm sao vội đi vậy?

Nguyễn Thanh: Làm sao nữa, tức quá bỏ đi chứ còn gì?

Lệ Quyên: Bạch Vân tôi chẳng gì cũng là một danh nhân, toàn bị lão già này chặn đầu chặn cổ, .... tôi đi đây.

Nguyễn Thanh: Đi thì đi, bà là danh nhân cái nỗi gì, chẳng qua là nhân danh thì có. Bà xem lần trước được Hùng Anh phỏng vấn một lần, có chút chút danh tiếng, đã làm hại bà đến mức độ này? Mình chỉ là ông già bà già ở nông thôn, viết lách cái quái gì? Đến tiểu học còn chưa tốt nghiệp thì hỏi viết làm sao được sách. Bà thấy đấy, cả tuần chỉ rặn ra được sáu chữ.

Lệ Quyên: Ông nói gì?

Nguyễn Thanh: Kệ bà, chỉ cần bà đừng quá viển vông. Sống như bà sẽ rất mệt vì bà cứ viển vông, không biết chừng đến một ngày nào đó, trời nổi gió đem theo cái bà mây trắng này lên trời?

Lệ Quyên: Làm sao? Đất vàng của ông có giỏi thì bay theo xem nào?

Nguyễn Thanh: Tôi mà bay thì xuất hiện bão cát. Bà về đi, này, Hùng Anh ơi, bác xin lỗi nhé.

Hùng Anh: Không có gì bác ạ.

Nguyễn Thanh: Cháu ơi, chương trình cuối cùng còn câu chào phải không, được để bác nói. Cháu ngồi xuống để bác nói.

Lệ Quyên: Câu cuối cùng tôi đã nghĩ trong đầu rồi, còn chưa nói, ông định tranh với tôi à?

Nguyễn Thanh: Vừa xong bà chẳng nói sẽ đi là gì?

Hùng Anh: Thưa bác trai bác gái, tiết mục của chúng cháu hôm nay có chút thay đổi, kết thúc không phải mỗi người nói một câu nữa, mà là biểu diễn văn nghệ.

Lệ Quyên: Vừa rồi anh không nghe ông viện trưởng Viện dưỡng lão nói là nghe người khác hát phải mất tiền, còn nghe ông ấy hát thì mất mạng, bây giờ tôi xin gửi tặng các bạn bài hát: Quên sao được đêm nay.

Lệ Quyên: Tuy đã tặng các bạn bài hát, nhưng tôi vẫn xin được nói một câu là làm người phải thật thà như đếm.

Nguyễn Thanh: Sống phải thực tế không được viển vông.

Ba người: rộn ràng, vui vẻ, mạnh khỏe, thoải mái, chúng ta hãy sống một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc.

Hùng Anh: Qúi vị và các bạn vừa nghe là tiểu phẩm "Kể chuyện" do anh chị em Ban Việt Ngữ tự biên tự diễn. Rất mong Chương trình đặc biệt hôm nay mang lại niềm vui cho các bạn trong đêm đón Giao thừa hôm nay.

Lệ Quyên: Không bao lâu nữa chúng ta sẽ chào đón Xuân Đinh Hợi, một năm mới tràn đầy hứa hẹn. Trước khi chấm dứt Chương trình đặc biệt hôm nay, Lệ Quyên và Hùng Anh xin chúc qúi vị và các bạn:

Đồng thanh: Năm mới vui vẻ, vạn sự như ý, an khang thịnh vượng.


1 2