Nghe Online
Trong 30 năm qua, cụ bà A-li-bô ở huyện Thanh Hà A-lơ-thai Tân Cương Trung Quốc, cuộc sống chỉ dựa vào đi nhặt đồng nát, ăn rau dại, nhưng cụ đã nhận nuôi 10 trẻ em mồ côi thuộc 4 dân tộc Hán, Hồi, Uây-ua, Ca-dắc. Việc làm của cụ đã khiến bà con các dân tộc sinh sống ở địa phương cảm động, gia đình cụ là tấm gương của sự đoàn kết giữa các dân tộc của Trung Quốc. Gần đây, cụ đã được bình chọn là một trong 10 người mẹ kiệt xuất khóa đầu tiên của Tân Cương.
Năm 1970, hai vợ chồng người hàng xóm của cụ lần lượt qua đời để lại 3 đứa con nhỏ, cháu lớn 19 tuổi tên là Tu-ơ-đa-hông, cháu thứ hai 16 tuổi tên là Khu-ơ-ban, cháu thứ ba 14 tuổi tên là Tô-hu-thi. Thời kỳ đó, gia đình nào cũng chỉ tạm đủ sống, lúc đó cả gia đình cụ 7 người chỉ dựa vào 45 đồng tiền lương của cụ ông. Cụ thương lượng với chồng: "Mình không thể bỏ mặc ba đứa trẻ không nơi nương tựa ....." Từ đó gia đình cụ thêm ba cậu con trai.
Năm 1977, cụ nhận nuôi 4 anh chị em Vương Thục Trân người dân tộc Hồi, khi ôn lại quá trình mấy chị em được cụ đưa về nuôi, Trân nước mắt tuôn trào, khóc nức nở.
Sau khi bố mất, trân mới 11 tuổi, mẹ mang theo 4 anh chị em Trân đi thêm bước nữa, bố dượng Trân là người dân tộc Hán. Không bao lâu mẹ qua đời, bố dượng thường xuyên ốm đau, mấy anh chị em Trân phải lang thang đầu đường xó chợ. Em gái cụ A-li-bô thấy bé Trân vừa đói vừa rét liền dẫn về nhà. Bé Trân vừa vào đến cửa, các cháu khác đang chơi đùa trong nhà đều phải bịt mũi chạy ra ngoài. Thấy bé Trân ăn mặc rách rưởi, bẩn thỉu, cụ A-li-bô không cầm được nước mắt, để cháu ở lại nhà.
Sau khi nhận nuôi bé Trân được mấy tháng, thì bố dượng của Trân lại ốm liệt giường, thấy mấy đứa trẻ không có quần áo mặc, phải nằm co ro trong trong chiếc chăn chiên đã cũ rách, cụ rất thương các cháu. Cụ lại đưa anh và hai em gái của Trân về nuôi.
Năm 1989, bố dượng Trân mất, để lại 3 đứa con, cháu nhỏ nhất mới có hơn một tuổi, cụ A-li-bô lại đón ba đứa trẻ mồ côi về nuôi.
Con gái lớn của cụ cho phóng viên biết, năm chị 14 tuổi, người bà con cho một chiếc váy mới. Mấy chị gái đều chưa được mặc váy bao giờ, mình là chị cả, lại là con đẻ của mẹ, thì thế nào mẹ cũng cho mình. Chị đâu ngờ rằng, mẹ lại cho Trân chiếc váy đó, chị tủi thân khóc nức nở. Mẹ trách chị: "Con là chị cả, phải nhường các em", cho đến nay, Trân vẫn cất giữ chiếc váy tràn đầy tình thương của mẹ này.
1 2 |