Bốn anh bạn: đang cùng đi chơi, bỗng cùng trông thấy một đồng tiền trên đường. Thế rồi cả bốn cậu nhao nhao lên cãi nhau, tranh nhau không ai chịu ai, cuối cùng phải kéo nhau lên trình quan huyện xét xử.
Quan huyện lại một tên tham lam khét tiếng. Cho nên ngay từ đầu hắn đã tìm cách chiếm bằng được đồng tiền ấy. Mắt quan đảo quanh một lượt rồi nói:
- Các anh nói là các anh cùng nhìn thấy đồng tiền, vậy thì nay chỉ còn cách mỗi người trong các anh phải làm một bài thơ với đề thơ là chữ cùng (nghèo), ai làm thơ mà thể hiện được là nghèo nhất thì được nhận đồng tiền ấy.
Anh thứ nhất liền tranh nói trước:
- Bẩm cụ lớn, tôi xin nói trước là tôi nghèo nhất ạ:
Nhà mái cỏ lộ thiên
Bếp ngói không nửa viên
Ngày, gà không thóc nhặt
Đêm, chuột không mồi rình
Anh thứ hai nói:
- Tôi còn nghèo hơn anh ấy!
Đất trời là nhà ta
Trăng làm nến soi sáng
Da ta đắp bụng ta
Giữ ấm thấu xương tủy
Anh thứ ba nói:
- Tôi còn nghèo hơn cả anh ấy nữa:
Đói rét trọn ba năm
Nước uống: sông suối đấy
Tưởng chết cái mạng này
Mong được đồng tiền ấy
Anh thứ tư nói:
- Tôi nghèo mới đáng thương chứ:
Ba chục tuổi ở đời
Chưa từng thấy đồng tiền
Vuông tròn hay dài ngắn
Đời khổ vì không tiền
Quan huyện nghe vậy, thấy hỏng bét, khéo không thì mất tong đồng tiền, ông ta bèn nhanh tay nhót lấy đồng tiền cầm chắc trong tay, nói:
- Các anh không ai nghèo bằng ta:
Xa nhà hai chục năm
Nhà thì phải trả rồi
Hiềm không đường xoay xở
Chờ mãi đồng tiền này
Bốn người nghe xong, chửi thầm hắn trong bụng. Thế rồi họ nháy mắt nhau nói:
- Cụ lớn là vị quan tốt, mỗi người chúng tôi xin tặng quan lớn một câu thơ ạ:
Trương Tam nói: Từ xa đến làm quan
Lý Tứ nói: Vì để có ăn, mặc
Vương Ngũ nói: Cần tiền, không cần mặt
Triệu Lục nói: Cái mặt đáng bao tiền.
|