Vài nét về CRI            Ban tiếng Việt Nam
Trang chủ | Chuyên đề | Thể dục thể thao | Nhà Trường | Hộp thư Ngọc Ánh | Bách Khoa TQ
 
Thời sự | Văn hoá | Du lịch | Vui chơi giải trí | Tổng hợp | Tin ảnh | Học tiếng Trung Quốc      Vào Trang Cũ >>
 
  Bà Võ Tắc Thiên với hoa Mẫu Đơn
   2009-05-20 19:49:23    cri
Tương truyền, vào một mùa đông sau khi bà Võ Tắc Thiên lên làm Nữ Hoàng, bà bỗng rất phấn khởi thích thú dẫn các cung tần mỹ nữ đi một quán uống rượu ngắm trăng. Lúc này tuyết vừa ngừng rơi, chỉ thấy bên ngoài một màu trắng xóa, cảnh vật như khoác trên mình chiếc áo choàng trắng phau; cây cối hoa cỏ trông như muôn ngàn cành bạc lá ngọc, hết sức đẹp mắt.

Bà Võ Tắc Thiên ngắm cảnh tuyết ngoài trời mà trong lòng mê say, bỗng, bà phát hiện trong cảnh trắng phau một màu có những đốm màu đỏ nhảy nhót như những đốm lửa đang cháy. Nhìn kỹ , thì ra là những bông hoa Mai đỏ đang nở rộ. Bà cảm thấy rất đỗi vui mừng. Bất giác bà liền hứng khẩu thành thơ, bày tỏ tâm trạng hân hoan của mình. Các cung tần mỹ nữ tháp tùng bà đến đây uống rượu thấy bà phấn khởi như vậy, liền tranh nhau dâng rượu cho bà.

Lúc này, một Tần phi thưa với bà rằng: "Muôn tâu Võ hậu, hoa Mai đẹp mấy đi nữa, chẳng qua cũng chỉ là hoa nở một loài. Nếu như Võ hậu ra chỉ lệnh, khiến vườn hoa trước mặt thành trăm hoa đua nở, chẳng phải sẽ càng phù hợp với ý muốn của Võ hoàng hay sao? "

Một Tần phi khác lắc đầu nói: "Lúc này là mùa đông giá lạnh, chỉ hợp với hoa mai nở mà thôi. Nếu như trăm hoa đua nở thì chỉ có thể chờ đến mùa xuân sang năm."

Bà Võ Tắc Thiên nghe vậy cười ha hả nói: "Hoa nở mùa xuân, không lấy gì làm lạ. Trăm hoa đua nở, mới hợp với ý ta."

Cung nữ dìu bà trở về cung điện. Thế nhưng cơn say rượu của bà chưa dứt, bà vẫn nghĩ đến chuyện trăm hoa đua nở giữa mùa tuyết trắng. Thế là, bà liền lệnh cho cung nữ mang giấy bút nghiên mực đến cho bà, bà cầm bút lông, chấm ngay mực đen, viết lên tờ giấy trắng bài thơ ngũ ngôn sau đây:

Minh triều du thượng uyển

Hỏa tốc báo xuân tri

Hoa tu liên dạ phóng

Mạc đãi hiểu phong xuy

Tạm dịch như sau:

Sáng mai dạo vườn hoa

Báo nhanh mùa xuân biết

Hoa phải nở ban đêm

Chớ chờ gió mai thổi

Viết xong, bà lệnh cho cung nữ mang ra ngoài vườn hoa đốt đi, để báo tin cho Thần Hoa biết.

Các nàng tiên trăm hoa biết chuyện rất đỗi lo sợ. Mọi người liền tập chung lại để bàn đối sách.

Nàng tiên hoa Đào nhút nhát, bẽn lẽn rụt rè nói rằng: "Võ Tắc Thiên là một người đàn bà rất cay độc, việc gì bà ta cũng có thể làm ra, chúng ta không thể làm trái lòng bà ta được đâu."

Có mấy nàng tiên hoa cũng nhút nhát thỏ thẻ nói họa theo: "Đúng đấy, hay là chúng ta hãy chuẩn bị cho sớm, nở trước mùa đi thôi."

Tiên nữ Mẫu Đơn không đồng ý với ý kiến của các nàng tiên hoa: "Bà Võ Tắc Thiên quá ngang ngược. Bà ta quản lý mọi việc trần gian, nay lại muốn quản cả chị em mình nữa à. Trăm hoa nở rộ, phải thuận theo thời mùa, khai thiên lập địa, bốn mùa khác nhau. Làm sao mà có thể trái mùa, trái ý trời được? Hỡi các chị em, chúng mình không nên thuận theo ý bà ta." Nghe Tiên nữ Mẫu Đơn nói vậy, các nàng Tiên Hoa đều cảm thấy câu nào cũng đúng lẽ. Thế nhưng hễ nghĩ đến sự tàn bạo của bà Võ Tắc Thiên, ai nấy lại đều trở nên do dự rụt rè.

Lúc này đã nghe tiếng trống báo canh tư, màn trời bắt đầu hửng sáng. Các nàng Tiên Hoa thấy lòng quyết tâm vững chắc của Tiên Nữ Mẫu Đơn, đành vội vã ra về, rồi ai nấy cứ cho hoa nở rộ.

Sáng sớm hôm sau, bà Võ Tắc Thiên thức dậy, đã hoàn toàn tỉnh rượu. Sau khi ăn vận song xuôi, bà ngồi trước tấm gương để A hoàn chải chuốt. Vừa vặn lúc đó, cung nữ đẩy cửa bước vào, hớn hở báo cho bà biết rằng: "Muôn tâu Vạn tuế, ngoài vườn hoa trăm hoa đua nở rồi ạ."

Bà Võ Tắc Thiên nghe vậy, trong lòng rất phấn khởi, chẳng qua chỉ là "nói vui sau tuần rượu", vậy mà trăm hoa ngoài vườn đã nở theo lệnh của bà. Bà liền tất tưởi bước ra ngoài cung, đến trước vườn hoa. Đưa mắt nhìn ra, đã thấy hoa Đào, hoa Lê, hoa Ngọc lan, hoa Hải đường, hoa Phù dung, hoa Đinh hương đã nở rộ, khoe màu đua sắc. Ánh bình minh rực sáng rọi chiếu vườn hoa, trong màu trắng tuyết phủ hiện lên màu xanh của lá, muôn màu của hoa đung đưa trước gió, thật là quyến rũ biết nhường nào.

Lúc này, các quan triều đình lũ lượt kéo đến, ngắm nhìn quang cảnh kỳ lạ trước mắt. Bà Võ Tắc Thiên nhìn chúng khanh, đắc ý hết đỗi, bà rảo bước đến chỗ vườn hoa Mẫu Đơn trơ trụi. Thấy duy chỉ mỗi cây hoa Mẫu Đơn là không nở, cơn giận của bà nổi lên tức khắc. Bà nghĩ bụng, thế này làm sao được ! Ngay cả lệnh vua mà hoa không tuân, thì ta làm sao mà lãnh đạo được cả triều đình cơ chứ? Hơn nữa trước mặt các quan văn tướng võ, chẳng phải là bẽ mặt lắm sao? Thế là bà ta liền hét lên: "Hỡi hoa Mẫu Đơn, người sao mà to gan lớn mật, dám chống lệnh ta. Hãy châm lửa đốt hết, không để chừa một gốc nào!" Nói rồi bà hầm hầm bỏ đi.

Các võ sĩ sau khi được lệnh, liền châm lửa vứt vào vườn Mẫu Đơn mà đốt. Chỉ trong chốc lát, khói bốc lênnghi ngút, lửa cháy bừng bừng, chỉ nghe tiếng cháy tí ta tí tách từ những gốc hoa Mẫu Đơn. Nàng tiên nữ Mẫu Đơn thấy mảnh vườn Mẫu Đơn bị đốt cháy hết, không khỏi nước mắt đầm đìa, uất ức hết đỗi.

Đến giữa trưa, vườn hoa Mẫu Đơn bị lửa thiêu đốt sạch, biến thành đống tro tàn. Quan hầu liền tâu báo với bà Tắc Thiên: Xin tâu Vạn Tuế, hoa Mẫu Đơn đã bị đốt sạch thành tro rồi ạ.

Bà Võ Tắc Thiên vẫn chưa nguôi cơn giận, bà nói một cách hằn học rằng: "Nhổ hết cả gốc lẫn rễ đi, quẳng chúng ra khỏi thành Trường An, vứt chúng đến núi Mang Lạc Dương, triệt hết giống nòi gia phả nhà chúng đi!"

Trong núi Mang có nhiều thung lũng đan chéo nhau, lại thêm xa xôi hẻo lánh thê lương. Các võ sĩ liền giơ cao cuốc thuổng quật hoa Mẫu Đơn cả gốc lẫn rễ lên, chở đi Lạc Dương vào ngay đêm đó, rồi đem vứt hết trên sườn núi Mang. Ai ngờ rằng, gốc rễ hoa Mẫu Đơn vừa gặp đất mới đã ăn sâu bén rễ. Mùa xuân sang năm, hoa nở đầy núi. Người dân núi Mang liền yêu thích cây hoa Mẫu Đơn, nhà nào nhà nấy cũng mang vài gốc về nhân giống trồng trong nhà. Về sau, người trong thành Lạc Dương nghe tin cũng lũ lượt đến đây để bứt mấy gốc mang về nhà trồng.

Tiên nữ Mẫu Đơn thấy người dân thành Lạc Dương yêu thích hoa Mẫu Đơn như vậy, hết sức phấn khởi. Từ đó, cứ đến mùa xuân, hoa Mẫu Đơn nở rộ, muôn màu vạn trạng. Rất nhiều người dân, bất kể là già trẻ gái trai lũ lượt rủ nhau đến ngắm hoa, suốt từ sáng đến tối không ngớt, rừng hoa rừng người thật là hết sức hoành tráng chưa từng có.

Hoa Mẫu Đơn nở rộ tại thành Lạc Dương, đây là loài hoa Mẫu Đơn có ý chí bất di bất dịch, cho dù xương tro lòng sắt trong ngọn lửa bừng bừng của bà Võ Tắc Thiên cũng không chịu khuất phục, người Lạc Dương khen hoa là "Mẫu Đơn xương tro". Về sau, người dân Lạc Dương dày công chăm bón, hoa càng mọc càng rực đỏ, về sau nữa, mọi người lại gọi hoa Mẫu Đơn là "Lạc Dương Hồng".