Vài nét về CRI            Ban tiếng Việt Nam
Trang chủ | Chuyên đề | Thể dục thể thao | Nhà Trường | Hộp thư Ngọc Ánh | Bách Khoa TQ
 
Thời sự | Văn hoá | Du lịch | Vui chơi giải trí | Tổng hợp | Tin ảnh | Học tiếng Trung Quốc      Vào Trang Cũ >>
 
  Đ/C Mao Trạch Đông đọc bộ "Tư trị thông giám" 17 lần
   2009-04-15 19:03:39    cri
Kiến thức của đồng chí Mao Trạch Đông uyên bác là vì suốt cuộc đời mình Người không hề rời khỏi đọc báo. Đồng chí với sách tịch quả thật là như hình với bóng. Trong buồng ngủ, phòng làm việc, phòng nghỉ cạnh bể bơi đều bầy đầy sách. Khi đi công tác, Người trước hết đắn đo xem là nên mang theo cuốn sách gì.

Kể từ khi bệnh đau mắt được chữa khỏi, Người dành càng nhiều thời gian để đọc sách. Có khi một ngày đọc sách những mười mấy tiếng đồng hồ.

Trong những ngày sống và làm việc bên Người, cô thư ký Mạnh Cẩm Vân thường thấy Người đọc những cuốn sách như : "24 Sử", "Lỗ Tấn toàn tập", "Báo Khảo cổ học", "Luật biện chứng tự nhiên", "Tiếu lâm quảng ký," "Dung Trai tuỳ bút", "Toàn Đường thi", "Trí nang", tất nhiên là cô không thể nào nhớ xuể tên sách, bởi vì phạm vi những cuốn sách mà đồng chí Mao Trạch Đông thường đọc quá rộng.

Tuy đã ngoài 80, nhưng trên mình đồng chí Mao Trạch Đông vẫn thể hiện khí phách bất di bất dịch. Mặc dù ba phần tư cơ thể Người bị suy yếu, ba phần tư sinh hoạt hằng ngày đã không thể tự lý được, thế nhưng khi đọc sách, Người vẫn có thể đến mức độ say mê.

Ngoài những cuốn sách mình tự đọc ra, Người còn nhờ cô thư ký Mạnh Cẩm Vân đọc cho nghe.

Đồng chí Mao Trạch Đông rất yêu thích thơ Đường, trên bàn trong buồng ngủ của Người thường bày mấy cuốn Đường Thi. Trong các đại thi hào thời nhà Đường, Người đặc biệt tôn sùng "Tam Lý", tức Lý Bạch, Lý Hạ và Lý Thương Ẩn. Người thường bị thu hút trước sự tưởng tượng hết sức thần kỳ và sự hấp dẫn nghệ thuật trong thơ của những nhà thơ "Tam Lý" này. Đôi khi Người vừa xem vừa đọc, lẩm bẩm một mình rằng: Viết hay thật. Hay thật!

Đồng chí Mao Trạch Đông rất ham mê đọc sách, thậm cho đến hơi thở cuối cùng Người vẫn say mê đọc sách. Ngày 7 tháng 9 năm 1976, Người đã ở vào trạng thái hấp hối, phải cấp cứu không ngừng, rồi lại không ngừng bị hôn mê. Cho dù như vậy rồi mà mỗi khi tỉnh lại là Người lại đòi xem sách. Lúc bấy giờ các Đ/C Uỷ viên thường vụ Bộ Chính trị, các cán bộ công tác đều túc trực ở bên cạnh Người. Người nói muốn xem một quốn sách, nhưng tiếng của Người đã rất yếu không ra hơi hàm hồ nghe không rõ, ngay cả thư ký là người hiểu biết tiếng nói của Người nhất, lúc này đây cũng không thể hiểu được rằng người nói gì. Thế là Người liền nôn nóng, ra hiệu lấy giấy bút cho Người, tay Người run run viết chữ "tam" lên giấy trắng, rồi lại gõ gõ lên đầu giường. Rồi vẫn là cô thư ký Cẩm Vân hiểu được ý muốn của Người, thủ tướng Nhật Takeo Miki lúc bấy giờ đang chuẩn bị hạ bệ, khi thư ký mang cuốn sách giới thiệu về Takeo Miki đến trước mặt, Người liền gật đầu, nét mặt lộ vẻ hài lòng.

Tay đồng chí Mao Trạch Đông đã không còn đủ sức để cầm quyển sách "Takeo Miki" nữa, mặc dù quyển sách này rất mỏng, rất nhẹ, đành phải do thư ký tiểu Cẩm Vân cầm lên cho Người xem. Mới xem được có vài phút là Người lại ở vào trạng thái hôn mê. "Takeo Miki" là cuốn sách cuối cùng mà Người đọc trong đời. Nhưng cuốn sách này Người chưa đọc hết, đây là cuốn sách duy nhất mà Người chưa đọc hết trong cả cuộc đời của mình.

Trên đầu giường Người thường để một bộ sách "Tư trị thông giám", đây là bộ sách mà Người đã đọc đến "nát". Có nhiều trang trong đó đã phải vá bằng băng dính suốt. Có một dạo, đồng chí Mao Trạch Đông đọc "Tư trị thông giám" đến say mê. Mỗi khi đọc thường là hết cả nửa ngày, mỗi khi mệt rồi trở mình xong là lại đọc tiếp những mấy tiếng đồng hồ, cứ như vậy trong thời gian rất dài.

Một hôm, sau bữa cơm trưa, Người ngồi trên chiếc ghế sô pha dựng ở phòng tiếp khách, tâm trạng rất bình thản. Xem ra, có lẽ hôm nay Người không có ý định đọc sách rồi đây. Người mỉm cười nhìn cô thư ký Mạnh Cẩm Vân, rồi chỉ bộ sách "Tư trị thông giám" đang đặt trên bàn, hỏi rằng: "Mạnh phu tử, cô có biết tôi đọc bộ sách này đã mấy lần rồi không?" Không chờ Cẩm Vân trả lời, Người lại nói tiếp: "Đã đọc 17 lần rồi, mỗi lần đọc đều cảm thấy hết sức bổ ích. Đây quả là bộ sách hay hiếm có. Có lẽ đây là lần cuối cùng tôi đọc bộ sách này rồi, không phải là không muốn đọc mà là không có thời gian để đọc rồi."

Âm điệu cuối cùng trong câu nói này của Người đầy nuối tiếc, nhưng lại không hề có chút chán nản. Tiếp theo Người lại hỏi Cẩm Vân rằng: "Cháu biết bao nhiêu nội dung về bộ sách này nào? " Cẩm Vân hơi có chút ngượng nghịu nói: "Dạ, cháu chỉ biết đây là bộ sách lịch sử, thầy giáo nói do Tư Mã Thiên viết." Người liền hỏi tiếp: "Còn nữa không?" Cẩm Vân ngượng nghịu lắc đầu.

Đồng chí Mao Trạch Đông thấy vậy, lại nói tiếp: "Ồ, tất nhiên rồi, không thể trách cháu được, chỉ cần đọc một lần từ đầu chí cuối bộ sách này, phải mất những mấy năm cơ đấy. Thế nhưng bác khuyên cháu nên đọc cuốn sách này, không đọc hết, chỉ cần đọc một phần cũng tốt. Đọc và không đọc khác hẳn đấy cháu ạ. Cháu còn rất trẻ, có quyết tâm để đọc bộ sách này không nào? " Cẩm Vân trả lời: "Vậng ạ, cháu sẽ thử đọc, cháu chỉ e mình không đủ nghị lực mà thôi."