Vài nét về CRI            Ban tiếng Việt Nam
Trang chủ | Chuyên đề | Thể dục thể thao | Nhà Trường | Hộp thư Ngọc Ánh | Bách Khoa TQ
 
Thời sự | Văn hoá | Du lịch | Vui chơi giải trí | Tổng hợp | Tin ảnh | Học tiếng Trung Quốc      Vào Trang Cũ >>
 
  Quá trình sử dụng điện thoại của ông Trương Kế Quân
   2008-11-13 17:09:42    cri

Nghe Online

Ngày nay, điện thoại di động đã trở thành công cụ không thể thiếu trong cuộc sống của người Trung Quốc. Nhưng 30 năm trước, nhiều khu vực Trung Quốc cũng không phổ biến điện thoại cố định, hình thức chủ yếu của mọi người liên lạc với người nhà và bạn bè phương xa là phát điện tín. Trải qua 30 năm phát triển, Ngành bưu chính và viễn thông Trung Quốc phát triển nhanh chóng có thể nói là một ngày nghìn dặm.

Ông Trương Kế Quân năm nay 55 tuổi là người gốc Quảng Châu. Thành phố Quảng Châu kế cận với Hong-kong, nhưng trình độ thông tin liên lạc nhanh chóng không thể nào so sánh với Hong-kong. Ông Trương Kế Quân lấy câu "Rất bất tiện" để khái quát tình hình Bưu chính và viễn thông lúc bấy giờ.

Thủy thủ viễn dương chúng tôi phải đi khắp nơi, nhưng cứ tới bất cứ cảng nào trong nước, cũng muốn gọi điện thoại liên lạc báo bình yên với gia đình. Nhưng nhà không có điện thoại, duy nhất là trong giờ làm việc gọi tới đơn vị, mà phải gọi ở Bưu điện, tôi từng ngồi nửa tiếng đồng hồ ở Cục Bưu chính cảng Trạm Giang chỉ để gọi điện thoại đường dài.

Đúng như lời của ông Trương Kế Quân, trước khi Trung Quốc thực hiện cải cách mở cửa, sự phát triển của ngành Bưu chính và viễn thông của tỉnh Quảng đông, thậm chí toàn Trung Quốc đều đình trệ nghiêm trọng. Năm 1978, dung lượng tổng đài của cả tỉnh Quảng Đông chỉ có hơn 200 nghìn đường dây điện thoại, với hơn 100 nghìn thuê bao, dung lượng tổng đài điện thoại của tỉnh Quảng Đông không tới 1/6 của Hong-kong.

Để thúc đẩy nhanh chóng Ngành Bưu chính và viễn thông phát triển, đầu thập niên 80 thế kỷ 20, Chính phủ Trung Quốc quyết định thu "Tiền lắp điện thoại" của người thuê bao làm một quĩ của chính phủ, toàn bộ dùng vào việc xây dựng mạng lưới điện tín. Lúc bấy giờ lắp một máy điện thoại mất hơn 4000 Nhân dân tệ, mà lương bình quân của mỗi người thường chỉ khoảng hơn 100 Nhân dân tệ/tháng.

Nguồn điện tín khan hiếm cộng thêm tiền lắp điện thoại đắt đỏ làm cho mọi người gọi điện thoại không dễ dàng, lắp điện thoại càng khó khăn, cư dân bình thường cơ bản càng không dám nghĩ tới điện thoại gia đình. Ông Trương Kế Quân nói, thập niên 80, ông viết đơn xin 5 năm cũng không lắp được điện thoại.

Từ năm 1991 đến năm 1995 là thời kỳ kinh tế tỉnh Quảng Đông phát triển nhanh nhất, GDP bình quân hàng năm tăng trên 30 o/o. Sự phát triển kinh tế của tỉnh Quảng Đông đã đặt nền móng vững chắc cho Ngành Bưu chính và viễn thông. Tới cuối năm 1990, tổng dung lượng tổng đài điện thoại của toàn tỉnh Quảng Đông đạt 1 triệu 800 nghìn đường dây với 1 triệu 130 nghìn thuê bao điện thoại, tổng số đã vượt Hong-kong. Điện thoại nhà ông Trương Kế Quân đã được lắp vào thời điểm này.

Nhà ở phố Tân Giang không lắp được điện thoại, liền chuyển nhà tới ở phố Tiểu Bắc, ở Tiểu Bắc viết đơn xin hơn 3 năm gần 4 năm trời mới lắp được điện thoại, khoảng năm 92 – năm 93 lúc ấy người có điện thoại đã tương đối nhiều rồi, khi chúng tôi mới dọn đến toà nhà này đều hỏi lẫn nhau như thế này : Nhà anh hay nhà anh ấy đã lắp điện thoại chưa.

Tháng 11 năm 1987, thành phố Quảng Châu tỉnh lỵ tỉnh Quảng Đông dẫn đầu Trung Quốc sử dụng mạng lưới thông tin công cộng di động với kiểu Tổ Ong, xuất hiện chiếc máy điện thoại di động đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc. Tháng 12 năm 1987, tỉnh Quảng Đông ký thỏa thuận với Hong-kong, mở nghiệp vụ liên kết mạng nhân công điện thoại di động giữa tỉnh Quảng Đông và Hong-kong, trở thành nơi liên kết mạng điện thoại di động với Hong-kong sớm nhất Trung Quốc. Ông Trương Kế Quân cho biết, lúc bấy giờ mọi người gọi điện thoại di động là "Da-ge-da". Đa số người dùng "Da-ge-da" là làm ăn buôn bán.

Do quan hệ với công tác, năm 1993 tôi có chiếc điện thoại di động, lúc bấy giờ do công việc phải đi tới hiện trường, do đó có điện thoại di động tương đối thuận tiện. Bản thân thực sự có chiếc điện thoại di động là vào khoảng năm 1997, nhưng lúc đó có thể nói là rất xa xỉ rồi, chiếc máy điện thoại ấy kể cả tiền chọn số điện thoại, tiền hòa mạng và mua chiếc máy điện thoại mất đúng 10 nghìn đồng Nhân dân tệ.

Thời kỳ đầu phát triển thông tin di động, phí tổn thiết bị vi tính di động và phí hoà mạng rất đắt, nhiều người không có khả năng sắm. Nhưng đến tháng 10 năm 1994, châu thổ sông Châu Giang dẫn đầu toàn quốc mở mạng thí điểm sử dụng thương mại điện thoại di động kỷ thuật số, khiến điện thoại di động dần dần đi vào gia đình dân chúng. Sau khi bước vào năm 2000, số người sử dụng điện thoại di động ở Quảng Châu và toàn Trung Quốc tăng lên rất nhiều, hầu như người lớn trong thành phố đều có điện thoại di động.

Theo số liệu của Sở quản lý Bưu chính và viễn thông tỉnh Quảng Đông cho biết, tính tới tháng 8 năm 2008, số thuê bao điện thoại di động của tỉnh Quảng Đông đã lên tới hơn 80 triệu, vượt xa so với hơn 30 triệu thuê bao điện thoại cố định, điện thoại di động đã từ Hàng tiêu dùng kỹ thuật cao trở thành Hàng tiêu dùng đại chúng. Mà số người sử dụng điện thoại di động tăng lên nhanh đột ngột, đồng thời chức năng của điện thoại di động không hạn chế cục bộ là gọi nghe điện thoại, mà còn có thể chụp ảnh, Ca-mê-ra, nghe nhạc, truy cập Internet, xem sách báo.v.v... Ông Trương Kế Quân nói :

Ví dụ như trước đây chỉ để gọi nghe điện thoại, sau lại có thể nhắn tin, nay còn có thể truy cập mạng Internet, phát tranh ảnh, phát Bản ghi âm. Tóm lại hiện nay điện thoại di động có nhiều chức năng. Nay tôi hàng ngày đều đặt Báo điện thoại di động, nội dung rất phong phú, sử dụng tương đối thuận tiện, không phải hàng ngày đi tìm báo.

Đúng như lời ông Trương Kế Quân nói, điện thoại di động đã từ "Thời đại tai nghe" quá độ tới "Thời đại mắt nhìn". Trước đây tiếng điện thoại di động vang lên là mọi người cầm lên nghe, nhưng nay tiếng điện thoại vang lên, có thể sẽ cầm lên nhìn trước. Bởi vì hiện nay điện thoại di đồng không những có thể gọi điện thoại, mà thậm chí có thể xem truyền hình, truy cập mạng Internet, mua sắm.v.v... Máy điện thoại di động đã trở thành Máy tin tức tập trung nhiều chức năng.

Không những thế, Điện thoại di động Trung Quốc đã phát triển tới 3G tức là Thông tin di động thế hệ ba. Được biết, năm 2008, Bưu chính và viễn thông Trung Quốc đã đưa vào sử dụng thí điểm thương mại tiêu chuẩn 3G do Trung Quốc sáng chế, tháng 4 năm 2008, đã chính thức đưa vào sử dụng. Ông Trương Kế Quân tỏ ý rất có hứng thú đối với hình thức thông tin di động mới nhất này.

Những điện thoại có thể nghe nhìn, tôi đều đăng ký sử dụng thử, nhưng đến nay vẫn chưa được tuyển chọn, loại điện thoại di động này còn trong vận hành thử, còn chưa được phổ cập cho mọi người sử dụng, do đó chúng tôi còn chưa nhận được loại điện thoại này.