Quý : Trời....Đây là những thứ gì hả Đức?
Đức : Ồ...Đó là những thứ mà ông của Giang Tuyết cho mình đấy. Giang Tuyết bảo đó là "Văn phòng tứ bảo" của Trung Quốc đấy.
Phúc : "Văn phòng tứ bảo" là gì nhỉ?
Đức: À..Tứ bảo là chỉ: Bút, Mực, Giấy, Nghiên, là những thứ thường dùng nhất trong Thư pháp Trung Quốc. Cậu biết đấy, năm nay mình đăng ký tham gia Cuộc thi "Tiếng hát Hữu nghị" mà? Giang Tuyết đang dạy mình Thư pháp Trung Quốc, các cậu không biết chứ....Thư pháp Trung Quốc vô cùng uyên bác.
Quý: Ái chà...xem ra cậu và Giang Tuyết "tâm đầu ý hợp" đấy nhỉ. Giang Tuyết viết Thư pháp có sành điệu không?
Đức: Tuyệt...
Phúc: Vậy, nàng có xinh không?
Đức: Thôi thì miễn chê... "Lọ lem" còn phải trả về tiền.
Quý: Đức, cậu hãy nói thật đi...có phải cậu đã kết nàng phải không?
Đức: Không, không đâu....mình chẳng qua chỉ là...chỉ là....
Phúc: Chỉ với là gì nữa...có phải Giang Tuyết cũng mến cậu phải không?
Đức : Các cậu chỉ nghĩ vớ vẩn, chả đâu vào đâu...
Quý : Thôi đi ông anh. Ông anh có biết không cụ Giang là cây "đại thụ" trong làng Kinh kịch Trung Quốc đấy, còn Giang Tuyết sinh ra và lớn lên ở Hàng Châu, cha mẹ đều là họa sĩ danh tiếng một vùng, "người đẹp" là con nhà gia giáo đích thực đấy.
Đức: Ôi...thế à. Cụ Giang ghê nhỉ? Nhưng hôm nay trông cụ rất trìu mến, gần gũi.
Phúc: Trời...cậu đã gặp cả ông nội của con bé rồi kia à? Có đến vài tá đơn gửi cho nó, mà nó cũng chẳng thèm duyệt nữa là, vậy đúng là cậu trúng "số" độc đắc rồi....còn gì.
Đức : Các cậu chỉ vớ vẩn....mình với nó chẳng có gì cả. Thôi, mình không hão huyền với các cậu nữa, mình đi tập hát đây, tuần sau bắt đầu vòng sơ tuyển rồi.
Phúc : Hãy cố lên nhé, tuần sau chúng tớ đi cổ vũ cho cậu.
Đức :
Quý: Bọn này xin "bái phục" ông anh đấy.
1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11