

Đúng như lời bài hát ai ai cũng biết, sau khi "Thiên lộ" trên cao nguyên thông xe toàn tuyến, Tây Tạng kết thúc lịch sử không có tàu hỏa, hàng hóa sinh hoạt của người địa phương trở nên phong phú. Anh Tu-deng-duo-ji nói, hiện nay ở Tây Tạng đồ ăn và đồ dùng gì cũng có bán. Người nhà và bạn bè cảm thấy tự hào vì có anh làm việc trên tuyến đường sắt mang lại thay đổi cho quê hương.
Anh Tu-deng-duo-ji nói, rất tự hào, người nhà anh cũng luôn cảm thấy tự hào với công việc của anh, thị trấn nhỏ quê anh ai cũng quen biết nhau, mẹ anh suốt ngày vui vẻ khoe với mọi người là "Con trai tôi lái tàu hỏa".
Được biết, hiện nay trên tuyến đường sắt Thanh Tạng có hơn 800 Người lái tàu hỏa, những chuyến tàu hàng này đã làm phong phú thêm cuộc sống của đồng bào dân tộc Tạng và kinh tế phồn vinh, nhưng ít người biết đến công việc lái tàu vất vả này. Tuyến đường sắt Thanh Tạng chạy qua khu vực hoang vu không có người ở cao nhất so với mực nước biển, điều kiện thiên nhiên kém nhất và khí hậu khắc nghiệt nhất, nhiều người lái tàu phải vừa hít thở bằng bình ô xy vừa lái tàu trên khu vực cao so với mực nước biển.
Đối với anh Tu-deng-duo-ji trẻ tuổi mà nói, theo đà cải thiện điều kiện buồng lái tàu, thiếu ô-xi, thời tiết khắc nghiệt và không có cơm nóng canh ngọt không còn là điều đáng sợ nhất nữa. Điều khó vượt qua nhất là tẻ nhạt và cô đơn. Buồng lái của tàu đi-ê-den hẹp kín, tiếng máy đinh tai nhức óc. Anh nói, ban ngày lái tàu cả ngày nhìn thấy phong cảnh toàn giống nhau, không có một bóng cây, toàn là thảo nguyên mênh mông bát ngát, rất nhanh cảm thấy mỏi mắt. Buổi tối không nhìn thấy gì hết, chỉ nhìn thấy hai dòng đường ray trước mặt, càng thấy chán ngắt.
Anh Tu-deng-duo-ji thích nhảy Hip Hop trong thời gian học tập tại Trịnh Châu, từn đoạt giải nhì trong cuộc thi toàn quốc. Cũng chính vì có sở thích này đã khiến cho đêm dài dằng dặc trong buồng lái không còn buồn tẻ nữa. Anh nỗ lực làm việc để sớm trở thành một người lái tàu hỏa đích sự, thực hiện nguyện vọng lái tàu hỏa về La-sa.
<< 1 2 >>