Mùa thu 18 năm trước, chị Triệu Lệ Hồng lúc đó 24 tuổi đến làm dâu gia đình họ Tôn. Phòng cưới là nhà tranh vách đất, chỉ có 3 gian, ở đối diện là bà cụ mẹ chồng đã 61 tuổi.
Anh Tôn Chí Minh chồng chị ái ngại nói với vợ: "Hồng ơi, hoàn cảnh gia đình khó khăn, nên lấy anh em sẽ vất vả." Bà cụ mẹ chồng cũng nước mắt vòng quanh nói với con dâu: "Con ạ, nhà mình còn túng thiếu, 1 năm trước bố Minh mắc bệnh ung thư rồi qua đời, không đủ tiền chữa chạy nên phải mượn của bà con họ hàng hơn 10 nghìn Nhân dân tệ.
Chị Hồng tràn đầy niềm tin đối với cuộc sống, chị nói: "Không sao mẹ ạ, không sợ nghèo khó, nếu chịu khó thì cuộc sống của gia đình mình nhất định sẽ sung túc."
Sau tuần trăng mật, đúng vào lúc trong thôn vừa thu mua thóc xong, chị Hồng thấy có cơ hội làm ăn, liền về nhà ngoại mượn bố mẹ 6000 đồng, đi mua một chiếc xe công nông 4 bánh. Hàng ngày chị dậy từ 4 giờ sáng, 5 giờ bắt đầu bốc hàng lên xe, 10 giờ tối mới về đến nhà, hai vợ chồng chị 1 ngày chở 3 chuyến rơm đến xưởng làm giấy cách nhà 30 km. Hai tháng rưỡi sau rơm đã chở hết, thì chị cũng đã lấy lại được số tiền vốn mua xe, và còn được lãi đôi chút.
Chẳng mấy chốc đã đến mùa xuân. Hai vợ chồng chị Hồng lại phân công: Anh đến thôn lân cận chở hàng cho xưởng làm gốm sứ, em ở nhà làm bánh bột mỳ hấp, làm đậu phụ bán trong thôn. Từ đó, hàng ngày chị làm hơn 1000 chiếc bánh bột mỳ hấp và 3 khay to đậu phụ, rồi dùng xe ba gác đẩy đi bán ở trong thôn.
5 năm sau, 3 gian nhà tranh vách đất đã biến thành 5 gian nhà gạch rộng rãi sáng sủa và còn có tiền gửi tiết kiệm. Đối với những người bình thường, thì có được cuộc sống như vậy cũng cảm thấy thỏa mãn lắm rồi, nhưng chị Hồng lại nói: "Cuộc sống hiện nay còn cách xa mong muốn của tôi."
<< 1 2 >>