Tôi sững một cái, không hiểu sao mà cậu ấy lại biết tên tôi. Tôi chỉ biết cậu ấy là một sinh viên Trung Quốc đang theo học chuyên ngành Khoa học tự nhiên tại Trường đại học Zurich, ban ngày khi lên lớp cậu ấy thường ngồi ở cuối góc lớp học, chưa bao giờ nói với tôi một câu nào.
Lúc bấy giờ, ngay cả tên cậu ấy là gì, tôi cũng không nhớ rõ, thế nhưng trong khoảnh khắc cậu ấy quay đầu lại gọi tên tôi, tôi chợt cảm thấy hai người như đã quen nhau từ trước. Dưới ánh trăng, nụ cười của cậu ấy trông rất rõ, nét mặt khôi ngô, đôi mắt sáng của cậu ấy vào ban ngày khó mà có thể nhìn ra được, vẻ mặt cậu ấy quay đầu lại gọi tôi dưới ánh trăng, cứ khiến tôi cảm thấy như từng gặp cậu ấy ở đâu: Cũng dưới ánh trăng như vậy, cũng dãy núi trước mặt như vậy, cũng một cậu thanh niên quay đầu lại mỉm cười với tôi như vậy.
Tất nhiên rồi, đó chẳng qua chỉ là một cảm giác xuất hiện trong khoảnh khắc tích tắc mà thôi, sau đó tôi liền vừa giơ tay lên vẫy vẫy, vừa ra sức cất bước chạy cho thật nhanh, tôi cùng các bạn chạy vượt qua bãi thảo nguyên, rồi chạy vào khu rừng cây um tùm tối tăm như đang chờ đón chúng tôi vậy.
Những chuyện sau tối hôm đó tôi đều không còn nhớ lại được nữa, tôi nghĩ rằng, đại khái là đêm hôm đó gió tương đối mạnh, tương đối rét, đêm hôm tương đối khuya khoắt; sau đó, một bạn nào đó tương đối tỉnh táo đề nghị tất cả nên quay trở về đi thôi, đại khái là như vậy chắc? Mỗi một ban đêm đẹp đẽ của trần gian chẳng phải hết thảy đều kết thúc như vậy hay sao?
Kể từ sau đêm trăng đó, tôi vẫn chưa gặp lại anh bạn đó, thế nhưng, đôi khi vào đêm trăng sáng, tôi lại nhớ đến khung cảnh đêm trăng như vậy, và cũng nhớ đến anh bạn đó. Và cứ như vậy, nhiều năm đã trôi qua.
Sau khi về nước, có một lần, tôi tổ chức cuộc triển lãm tranh vẽ tại Viện Bảo tàng Quân đội, có một đôi vợ chồng trung niên từ trong đám khách thăm quan len ra đến chúc mừng tôi, trong khi chuyện trò, tôi mới biết người đàn ông trung niên này chính là anh bạn cùng học với tôi và cùng tham gia trại hè tại Thụy sĩ năm xưa, bất chợt tôi nghĩ đến anh bạn vừa chạy vừa quay đầu gọi tên tôi vào đêm trăng sáng xa xôi ấy, giữa đôi lông mày trên mặt anh ấy, tôi vẫn nhận ra nét mặt thời trẻ trung năm xưa của anh. Thế là tôi liền hớn hở, lớn tiếng hỏi rằng:
"Cậu có nhớ không? Vào cái đêm hôm đó, chúng mình chạy thi dưới ánh trăng ấy mà?"
Anh ấy nhíu mày như cố nhớ lại, nhưng rồi lại áy náy nói rằng: "Ồ, xin lỗi, tôi hoàn toàn không còn nhớ lại nữa. Tôi chỉ nhớ rằng, trong buổi lễ tốt nghiệp các bạn học sinh Trung Quốc đồng ca bài 'Hoa nhài' đến lạc cả giọng, nhớ vẻ mặt vừa tức vừa cười của cậu thôi."
Những chuyện tôi nhớ thì anh ấy lại quên, nhưng chuyện anh ấy nhớ thì tôi lại không nhớ, cuộc gặp lại này sao mà vô duyên là vậy. Cô vợ của anh ấy nghe chúng tôi chuyện trò với nhau một cách chăm chú, trên nét mặt cũng nở nụ cười một cách hứng thú, thế nhưng, có những câu, liệu tôi có thể nói ra hay không đây? Nếu như tôi nói ra, thì sẽ gây nên sự hiểu lầm như thế nào nhỉ?
Tất nhiên rồi, tôi không nói, tôi chỉ có hàn huyên thêm với anh ấy vài câu rồi liền bắt tay chào tạm biệt, nghe anh ấy nói rằng, rất có thể hai vợ chồng anh ấy sẽ lại ra nước ngoài, không biết đến bao giờ tôi mới có thể gặp lại anh ấy đây? Lúc bấy giờ, sau khi hai vợ chồng anh ấy ra đi, tôi chỉ cảm thấy rất đáng tiếc, nếu như để anh ấy biết rằng, trong những năm tháng thấm thoắt thoi đưa, có một người từng nhớ như in nụ cười tươi tắn trẻ trung của anh trong một thời khắc xa xưa, thì phải chăng anh ấy sẽ cảm thấy càng vui hơn không nhỉ?
Gió biển thổi tới rất mạnh, gió biển thổi đến nỗi áo quần cứ dính bết cả vào người tôi, có lẽ tôi phải quay trở lại đi thôi, rốt cuộc thì lúc này đây, tôi đã không còn phải là một cô gái trẻ trung như năm xưa nữa.
Trong bụng tôi cảm thấy thật buồn cười, thì ra, bất kể là kế hoạch gì đi nữa, cho dù kiên trì thế nào đi nữa, màn đêm đẹp đẽ vẫn phải đến thời điểm kết thúc, và tôi vẫn phải quay trở về, rồi kết thúc bằng cách lên giường đi ngủ.
Thế nhưng, trong đêm nay, tôi cũng đã trở nên chín chắn một chút rồi chứ nhỉ, tôi nghĩ rằng, thực ra, tôi cũng không cần phải cảm thấy đáng tiếc bởi những chuyện không nói ra, hoặc những việc chưa bắt tay vào làm. Trong những năm tháng như nước chảy, rất có thể tiếng nói nụ cười của tôi cũng để lại trong lòng một số người không có quan hệ gì với tôi chăng. Tháng ngày tuyệt đối không thể trôi đi một cách phí hoài, ắt hẳn là phải có một số ký ức đáng để nâng niu trân trọng, đáng để cất giữ chứ nhỉ? Chỉ cần ký ức có thể giữ lại được, thì nên cất giữ lại, bất kể là chỉ có một lần, hay chỉ trong một khoảnh khắc, và cũng bất kể là trong lòng của người mà tôi quen biết hay là không quen.
Sự đời nên là như vậy chăng?
Vầng trăng sáng trên cao đang ngắm nhìn tôi, vầng trăng đang mỉm cười cùng tôi rảo bước quay trở về.
Lời kết: Các bạn có thích bài tản văn này không? Các bạn nghe xong có cảm nhận gì? Hoan nghênh các bạn viết thư cho Ngọc Ánh. Nếu bạn lỡ mất dịp thu nghe cũng không sao, vào thứ hai tuần sau, Ngọc Ánh sẽ đăng bài tản văn này lên mục "Blog phát thanh viên" trên trang web Đài phát thanh Quốc tế Trung Quốc, hoan nghênh các bạn đón đọc và đón nghe. Đồng thời cũng hoan nghênh các bạn viết lưu ký cho Ngọc Ánh.
Hoạt động Gặp gỡ hữu nghị thanh niên Trung Quốc-Việt Nam lần thứ 18 đã diễn ra tại Hà Nội, Việt Nam 2018/08/15 |
Đại sứ quán Trung Quốc tại Việt Nam tổ chức Lễ trao học bổng Chính phủ Trung Quốc năm 2018 2018/08/14 |
Xem tiếp>> |
v Phương tiện truyền thông Triều Tiên chứng thực cuộc gặp thượng đỉnh liên Triều sẽ diễn ra tại Bình Nhưỡng vào tháng 9 2018/08/15 |
v Tổng thống Thổ Nhĩ Kỳ cho biết có năng lực chống lại "sự tấn công" đối với nền kinh tế Thổ Nhĩ Kỳ 2018/08/14 |
v FedEx mở đường bay mới liên kết Trung Quốc và Việt Nam 2018/08/14 |
v Số người gặp nạn trong trận động đất xảy ra ở đảo Lôm-bốc In-đô-nê-xi-a tăng lên 436 2018/08/14 |
Xem tiếp>> |
© China Radio International.CRI. All Rights Reserved. 16A Shijingshan Road, Beijing, China. 100040 |