Đạo diễn đang chỉ đạo diễn viên ghi âm kịch truyền thanh tên là Trịnh Thục Cầm, bà hiện đang làm việc tại một Công ty nghe nhìn, làm đạo diễn kịch truyền thanh, bạn nghe tiếng nói không thể đoán được tuổi tác của bà, bà năm nay đã 80 tuổi, trên mạng được tôn vinh là "Người phiêu bạt Bắc Kinh nhiều tuổi nhất". Quê bà Cầm ở thành phố Cáp Nhĩ Tân tỉnh Hắc Long Giang, trước đây làm đạo diễn kịch truyền thanh của Đài Tiếng nói Hắc Long Giang, mười năm trước vừa tròn thất thập cổ lai hy, bà một mình ba lô hành lý đáp chuyến tàu tốc hành đến Bắc Kinh, không vì mục đích gì khác, chỉ vì tiếp tục ước mơ kịch truyền thanh của mình. Nhưng đến Bắc Kinh ngày đầu tiên, bà cảm thấy cô độc và bơ vơ.
Bà Trịnh Thục Cầm cho biết : Đến Bắc Kinh, người bạn được bộ Văn hóa phân phối một căn nhà cho con gái ở tạm thời, nhưng con gái đi Anh lưu học, căn nhà này để trống, nên bạn tôi gọi tôi đến, ông ấy hết sức ủng hộ tôi đến Bắc Kinh, đã nhận lời xong xuôi, rời ga xe lửa tôi đến nhà ông ấy lấy chìa khóa nhà, kết quả là đợi từ sáng mãi đến sắp tan tầm mà con gái ông không mang chìa khóa đến, đợi đến khi nghe thấy tiếng bước chân của con gái ông bạn, bởi vì chúng tôi cũng quen biết, nghe lời chào hỏi rất lạnh nhạt là tôi dự đoán không ổn rồi. Sau đó con gái người bạn nói "Căn nhà này cháu chuẩn bị cho thuê rồi, nói rất nhiều lý do này nọ", tôi bảo cháu cứ yên tâm, cháu cho cô mượn tạm ba ngày để cô có thời gian đi thuê nhà. Sắp xếp chỗ ở xong, bà Cầm mang sơ yếu lý lịch của mình đi phỏng vấn.
Bà Trịnh Thục Cầm nói : "Tôi tìm công việc thứ nhất là đến Đài Truyền hình Bắc Kinh, họ bảo tôi chép lại lý lịch, tôi viết điều thứ nhất là tuổi tác, thứ hai là làm công việc kịch truyền thanh, họ nói ở đây làm truyền hình, thế là bị khước từ. Tôi ngồi trên xe buýt trở về mà nước mắt tuôn trào, tôi có cảm giác như một con ngựa già nua bị dắt ra chợ bán, để cho người mua vạch mồm xem hàm răng, ngắm nhìn lông bờm. Đáng nhẽ bà Cầm có thể ung dung vui thú tuổi già ở quê hương Hắc Long Giang, nằng nặc đến Bắc Kinh, mà đến đúng vào lúc bùng nổ dịch Sars, người nhà đương nhiên không muốn bà đi Bắc Kinh, gọi điện thoại liên tục giục bà về, nhưng bà Cầm cho biết sẽ không rời khỏi Bắc Kinh, nguyên nhân duy nhất là không thể là lính đảo ngũ.
Bà Trịnh Thục Cầm nói : "Bắc Kinh là một thị trường rộng lớn, tôi sẽ làm công tác nghệ thuật văn hóa. Bởi vì tôi đã nghỉ hưu, tôi cảm thấy đến đây có thể tìm được một sân chơi cho bản thân mình, mang theo một số ước mơ nhưng đều gặp trắc trở. Sau đó bạn bè và người nhà đều khuyên tôi trở về. Tôi cũng có cảm giác không nơi nương tựa, cũng không muốn phiền hà bạn bè, tôi quyết định quay về. Tôi lên tàu hỏa, tàu chuẩn bị chuyến bánh, ôi, tôi có cảm giác như một người lính đảo ngũ, cảm giác nhục nhã của một người lính đảo ngũ.
Biết bao trắc trở, đúng vào lúc đoàn tàu hỏa chuẩn bị chuyển bánh, bà Cầm đã quyết định xuống tàu ở lại Bắc Kinh. Bắt đắc dĩ, bà Cầm làm giáo viên Nghệ thuật trường mẫu giáo.
Bà Trịnh Thục Cầm nói : "Mở lớp tại đường Ngọc Tuyền, tôi dạy môn biểu diễn, từ 5-6 tuổi đến 11-12 tuổi, một ngày lên 4 lớp, đứng dạy 8 tiếng đồng hồ, mỗi một lớp hai tiết, hai tiếng đồng hồ, tôi đứng 8 tiếng đồng hồ dạy học, nhưng rất vui vẻ.
Nhiều người từng làm việc với bà Cầm cho biết, tâm trạng của bà Cầm rất tốt, nghe tiếng nói của bà không ngờ là người 80 tuổi, đến nay bà Cầm vẫn một mình ở Bắc Kinh, chồng bà và con cái lâu lâu từ Hắc Long Giang đến thăm bà.
Bà Trịnh Thục Cầm nói "Nhân viên ghi âm ở đây hỏi tôi, lần đầu tiên gặp mặt, ôi trời, cao tuổi như thế này còn làm việc để làm gì, ở nhà hưởng cuộc sống tuổi già hạnh phúc. Tôi nói không có ý gì khác, bà thọ cao tuổi như thế này là điều phấn khởi biết nhường nào. Nhưng nếu cứ quanh quẩn ở nhà không phải là hưởng hạnh phúc, mà là sự giày vò, đúng thế đấy, bà cảm thấy hiện giờ rất vui vẻ. Đáng nhẽ bà lên lớp từ 1 giờ chiều đến 9 giờ tốinhưng bà 9 giờ sáng đã đến trường, ghi chép công việc hôm nay và công việc hôm qua đã làm, bởi vì tuổi cao rồi sợ quên công việc.
Thực ra mọi người không biết bà Trịnh Thục Cẩm từng là Nhân viên làm công tác kịch truyền thanh lớp đầu đàn của Nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, năm 1957 bà Cẩm đã là Đạo diễn kịch truyền thanh của Đài Tiếng nói Hắc Long Giang.
Phóng viên hỏi : Lúc ấy Bắc Kinh đã có kịch truyền thanh chưa ạ ? Bà Cầm trả lời : chưa có. Năm 1959 mới có, năm 1957 tuy có nhưng chưa có hệ thống như chúng tôi. Thực ra kịch truyền thanh của tỉnh Hắc Long Giang chúng tôi đã đi nước ngoài tham gia nhiều giải thi Quốc tế như Giải thưởng Italia Quốc tế, Giải thưởng Tương lai Quốc Tế, Giải thưởng Nhật Bản.v.v...
Trong những giải thưởng lớn kịch truyền thanh bà từng giành được, bà có ấn tượng sâu sắc nhất là năm 1984, Trung Quốc tổ chức bình chọn kịch truyền thanh xuất sắc cúp Dan-gui lần thứ nhất.
Bà Trịnh Thục Cầm nói : chỉ còn một tuần nữa là mang đi dự thi, kịch bản này viết về một công nhân lâm nghiệp, lúc diễn tập có người nói thuyết minh, qua một đêm tôi sửa lại kịch bản, không còn thuyết minh nữa, ngày hôm sau tôi nói với người thuyết minh về thôi, anh ấy hỏi sao vậy ? Tôi nói không cần thuyết minh nữa, hoàn toàn dùng hiệu quả của âm nhạc, ví dụ như tôi dùng tiếng bè gỗ, tiếng chim, tĩnh cảnh bằng tiếng chuột, đây là ngoại cảnh, sau đó âm nhạc quá độ nổi lên, tiếng nồi xoong va chạm chuyển vào cảnh trong nhà, người vợ nói thay đôi dép lê, trong phòng có tiếng động dép lê.
Các bạn nghe có thú vị không, bà Cầm biên soạn kịch truyền thanh với đầu đề "Từ từ mở màn sân khấu" đã được giải nhất cúp Dan-gui lần thứ nhất, tỉnh trưởng đích thân dẫn đoàn gồm 20 người hãnh diện đến Thủ đô Bắc Kinh lĩnh giải thưởng. Không những lĩnh được giải nhất, mà còn được một cơ hội đi Italia, do kịch truyền thanh của bà biểu hiện xuất sắc, Ban tổ chức cuộc thi kịch truyền thanh Quốc Tế tổ chức tại Italia đã mời bà Trịnh Thục Cầm tham dự.
Lần đầu tiên có người Trung Quốc tham gia Giải lần thứ 37 vào năm 1984 với tư cách quan sát viên, bình chọn 4 kịch truyền thanh, sau đó họ hỏi bà liệu kịch truyền thanh nào được giải ? Bà bảo kịch truyền thanh "Gánh nặng của tình yêu" của BBC Anh, tuy nghe không hiểu, nhưng kịch bản đã phiên dịch, khi bà nghe đều đối chiếu đúng hết, kết quả đúng như bà nói, bà rất tự tin.
Hiện nay bà Cầm vẫn ở Bắc Kinh phấn đấu vì sự yêu mến kịch truyền thanh và ước mơ tươi đẹp của bà. Bà Cầm sống rất vui vẻ trong thế giới âm thanh, có lẽ đây là điều mà chúng ta thường nói "Người cao tuổi cũng có niềm vui của mình", ai bảo người cao tuổi không thể "Phiêu bạt Bắc Kinh" được nhỉ ? Nhìn từ một góc độ khác mà nói, một người cao tuổi phiêu bạt tại Bắc Kinh một cách tự tin như vậy, có thể nói là một tấm gương sáng cho đông đảo cộng đồng đang phiêu bạt tại Bắc Kinh.
Hoạt động Gặp gỡ hữu nghị thanh niên Trung Quốc-Việt Nam lần thứ 18 đã diễn ra tại Hà Nội, Việt Nam 2018/08/15 |
Đại sứ quán Trung Quốc tại Việt Nam tổ chức Lễ trao học bổng Chính phủ Trung Quốc năm 2018 2018/08/14 |
Xem tiếp>> |
v Phương tiện truyền thông Triều Tiên chứng thực cuộc gặp thượng đỉnh liên Triều sẽ diễn ra tại Bình Nhưỡng vào tháng 9 2018/08/15 |
v Tổng thống Thổ Nhĩ Kỳ cho biết có năng lực chống lại "sự tấn công" đối với nền kinh tế Thổ Nhĩ Kỳ 2018/08/14 |
v FedEx mở đường bay mới liên kết Trung Quốc và Việt Nam 2018/08/14 |
v Số người gặp nạn trong trận động đất xảy ra ở đảo Lôm-bốc In-đô-nê-xi-a tăng lên 436 2018/08/14 |
Xem tiếp>> |
© China Radio International.CRI. All Rights Reserved. 16A Shijingshan Road, Beijing, China. 100040 |