• Ban tiếng Việt Nam
  • Các trang trên Facebook
  • Vài nét về CRI
  • Tản văn Áo quần dày dép  (Tác giả    Trương Hiểu Phong)

    2015-12-17 14:06:45     CRIonline

    Nữ Nhà văn nổi tiếng Đài Loan Trung Quốc Trương Hiểu Phong không xa lạ đối với các bạn đam mê văn học Trung Quốc, nhiều tản văn của bà đã được chuyển ngữ sang tiếng Việt và xuất bản tại Việt Nam, Chương trình Văn nghệ cuối tuần CRI cũng từng giới thiệu tản văn của bà trên sóng. Trong chương trình đêm nay, Ngọc Ánh xin giới thiệu một chùm tản văn khác của bà nhan đề "Trang phục giày dép", trước hết Ngọc Ánh xin giới thiệu đôi nét về bà.

    Nhà văn Trương Hiểu Phong

    Nhà văn Trương Hiểu Phong sinh năm 1941 tại tỉnh Chiết Giang Trung Quốc. 8 Tuổi theo mẹ đi định cư Đài Loan, bà tốt nghiệp tại trường Đại học Đông Ngô Đài Loan, từng làm nhà giáo tại Đại học Đông Ngô và Hồng công. Tác phẩm của bà mang nhiều thể loại khác nhau, bao gồm tản văn, thơ ca, tiểu thuyết, kịch bản sân khấu, tạp văn vv... nhưng nổi trội nhất phải kể đến tản văn, năm 36 tuổi bà đã được các nhà phê bình Văn học Đài Loan tiến cử là một trong "10 đại gia Tản văn Đương đại". Nhà thơ nổi tiếng Đài Loan Dư Quang Trung từng xếp bà vào hàng ngũ "Nhà văn nổi tiếng trong ba thế hệ nhà văn sáng tác tản văn" bởi văn phong của bà "trong cái mềm mại lại mang tính rắn chắc."

     Tân Hiểu Kỳ

    Các bạn đang nghe ca khúc "Mùi vị" do giọng ca trẻ nổi tiếng Đài Loan Trung Quốc Tân Hiểu Kỳ trình bày:

    Ca từ bài hát:

    Nhớ nụ cười của anh

    Nhớ áo khoác của anh

    Nhớ tất trắng của anh

    Nhớ mùi vị trong anh

    Nhớ nụ hôn của anh

    Nhớ hương thuốc lá trên tay

    Mùi vị tình yêu trong ký ức

    < Áo quần giầy dép> là chùm tản văn kinh điển của Nhà văn Trương Hiểu Phong, chùm Tản văn này gồm 8 bài. Đêm nay Ngọc Ánh xin giới thiệu 3 bài trong trong số đó là , và , còn 4 bài tản văn khác là <Đôi giày Du lịch >, và <váy  Jean>, <Dây chuyền> và <Áo Trấn thủ len>.

    Áo quần giầu dép không những để che chở thân thể cho chúng ta, đồng thời còn mang lại tình cảm và ấm áp vô vàn cho cõi lòng. Đúng như phần mở đầu của chùm tản văn này, nhà văn Trương Hiểu Phong viết: "Sống trên đời này, tri âm có được là bao? Nhưng áo quần giầy dép đi với nhau, chính là sự xum vầy của cái thế giới đạm bạc giá lạnh này."

    Sau đây Ngọc Ánh xin đọc tản văn , 1 trong 8 bài tản văn trong chùm tản văn < Áo quần giầy dép> của bà Trương Hiểu Phong, nữ nhà văn nổi tiếng Đài Loan Trung Quốc.

    Tất cả các loại khăn đều mềm mại cả, như khăn lau mồ hôi, khăn quàng tơ, khăn quàng len.

    Khăn gì cũng không cần phải cắt đo, khăn không có hình dáng, thậm chí khăn không có kích thước, khăn chính là thứ mềm mại đến nỗi không giữ được hình ảnh của mình, khăn bị vò trong bàn tay, khăn quấn lên đầu, khăn quàng quanh cổ, khăn mềm mại ấm áp như vậy, đến nỗi khiến người ta phải thương tâm.

    Khăn quàng là thứ rất đẹp đẽ, đó là vẻ đẹp của người mẹ, có khăn quàng rút sợi hoặc thêu hoa, có khăn quàng thêu chỉ vàng chỉ bạc, có khăn quàng đan bằng sợi bông, có khăn móc bằng len, chiếc khăn quàng thường đẹp một cách tinh tế và thanh nhã.

    Tôi có một chiếc khăn quàng len hải mã màu nâu nhạt, đó là thứ màu hạt mạch vụ xuân đã được tróc vỏ, ngỡ như ngửi thấy mùi thơm của lớp da trên mặt trống.

    Dù trong những ngày không đến nỗi lạnh lắm, tôi cũng thích quàng chiếc khăn len này, đây là chiếc khăn quàng không lấy gì làm bắt mắt lắm, nhưng vừa chạm vào nó đã cảm thấy ấm áp, tựa như cung đàn trong làn gió nam, bỏ quên lại thế giới trong cái giá rét căm căm, vòng cổ tôi cảm thấy cả một luồng ấm áp.

    Bỗng một hôm, trên con đường núi quen thuộc mà tôi thường đi qua, hoa lau mềm mại mọc đầy núi, ôi sao năm nào cũng chỉ có một màu lau thôi nhỉ! Lúc này tôi mới phát hiện gam màu hoa lau giống gam màu chiếc khăn quàng len của tôi và cũng mềm mại như nhau vậy, núi trong mùa thu tĩnh mịch thanh vắng, sườn núi trống trải vắng bóng người, mùa thu cũng tựa như đang quàng chiếc khăn bằng hoa lau chăng, quàng từ trên đỉnh núi xuống tận dưới chân núi, rồi từ chân núi kéo rộng ra tận ven sông, chiếc khăn quàng cũ cổ xưa nhưng ấm áp làm sao!

    Chiếc khăn quàng của tôi, khăn giang rộng vòng tay ôm lấy tôi, trong những ngày giá lạnh hơn, khăn lại càng bảo hộ lấy hai chiếc tai tôi, ôm luôn cả mái tóc tôi, khăn chịu đựng nỗi ủy khuất, cuốn mình vấn quanh chiều theo hình ảnh của tôi, từ bên trái vấn sang bên phải bảo vệ cho tôi, khăn chiều chuộng cái tính ương ngạnh bướng bỉnh của tôi, khiến tôi mới có được chút mềm mại, có được chút cảm giác như không nơi nương tựa, thậm chí khiến tôi như cũng có được chút nũng nịu say mê, lúc tôi đang đắc ý hí hửng ra vẻ tưởng như siêu thoát ra khỏi thân thể thì khăn lại lặng lẽ giơ tay giữ tôi lại, khiến tôi bất chợt cảm nhận được sự ấm áp của trần gian, khăn quàng khiến tôi trở nên mềm mại, khiến tôi kiên quyết ở lại cõi đời này. Tựa như ngọn núi, ở lại trong trảng rừng cây lau mênh mông vậy.

    Trên đây Ngọc Ánh vừa giới thiệu với các bạn tản văn của bà TrươngHiểu Phong, nữ nhà văn nổi tiếng Đài Loan Trung Quốc. Tiếp theo mời quý vị và các bạn thưởng thức ca khúc , do nhóm nhạc SHE Đài Loan Trung Quốc trình bày.

    Nhóm nhạc SHE

    Đại ý ca từ:

    Bàn tay anh tựa khăn quàng ấm áp

    Che cho em khi cõi lòng giá lạnh

    Tình yêu là khăn quàng ấm nhất,

    Khiến cõi lòng mềm mại đẹp tươi

    Ngày lại ngày em càng hiểu anh

    May ban đầu hai ta không chia tay

    Sau đây Ngọc Ánh xin giới tiếp với các bạn bài , bài thứ hai trong chùm tản văn của nhà văn Trương Hiểu Phong.

    Tôi có một chiếc túi ba lô, túi được ghép bằng những mảnh vụn da bò vuông vắn. Hầu như ngày nào tôi khoác chiếc ba lô này lên mình, và đã khoác trong suốt 5 năm rồi.

    Mỗi khi mảnh da bò trên ba lô bị sờn bị rách, là tôi lại mang đến chỗ bác thợ giầy nhờ bác vá lại hộ, ban đầu bác không chịu vá, dần dà rồi bác tốt bụng khuyên tôi đừng nên tiết kiệm quá như vậy.

    Tôi mang chiếc túi ba lô này ra hiệu giặt khô, chị chủ cửa hàng mỉm cười kín đáo nói với tôi rằng: "Có lẽ em thích chiếc ba lô này lắm phải không?"

    Tôi nói: "Đúng vậy chị ạ!"

    Chị chủ hàng nói: "Thảm nào em đeo chiếc ba lô này đến cũ như thế này rồi!"

    Tôi khoác chiếc ba lô này đi trên đường phố, chợt thấy một cửa hàng bán gia cụ đẹp mắt, tôi liền rảo chân đi vào, một cô gái đang ngồi trong cửa hàng liền đứng dậy đến bên tôi hỏi:

    "Ồ, chị học vẽ phải không?"

    Tôi liền lắc đầu một cách kiên quyết.

    Bất kể thế nào đi nữa thì tôi cũng không nỡ vứt bỏ chiếc ba lô này.

    Đây là chiếc ba lô duy nhất có thể đựng được cuốn "Từ Nguyên" trong tất cả những chiếc ba lô mà tôi từng khoác, nó còn có thể chứa được cả chiếc hộp đựng cơm nữa, chiếc ba lô này to như vậy, nhẹ như vậy, dẻo dai và đáng tin cậy như vậy đó. Mỗi bận trước khi ra cửa là tôi liền khoác chiếc ba lô cũ rích này đựng đủ các thứ căng phồng lên vai, trong lòng tức khắc tập hợp muôn vàn cảm xúc.

    Bao nhiêu đồng tiền, nhét vào rồi lại chảy ra, bao nhiêu cuốn sách, nhét vào rồi lại lấy ra, trong chiếc ba lô này từng chứa biết bao chiếc bánh mỳ bữa trưa, chứa biết bao bức thư, bao tờ báo, bao quyển bài tập của các em học sinh, biết bao tấm cart, biết bao tấm thiếp báo tin vui tin buồn từng nằm trong chiếc ba lô này của tôi, rồi chúng lại mất tích.

    Chiếc ba lô này tựa như mảnh đời nhỏ bé của tôi vậy.

    Từng một dạo, con tôi nhổ răng sữa, tôi liền bỏ vội răng sữa của con vào trong ba lô, từng có bận, một quả thông khô trên cây rụng xuống đường núi, tôi liền nhặt lên rồi nhét luôn vào trong ba lô. Có khi ba lô đựng chiếc lá dương xỉ xanh thắm, có khi đựng một vốc sò biển, có khi đựng tấm thẻ Chứng minh, một quyển Hộ chiếu, một tấm thẻ vé ô tô, có khi đựng đôi bít tất mua cho ông xã, hoặc đựng con gà hun khói, đựng gói mề vịt hoặc vỉ thuốc Aspirin.

    Tôi yêu chiếc ba lô này, có thể là vì tôi yêu những gì rất hiện thực đã xuất hiện trong sinh hoạt đời thường của tôi.

    Mỗi khi khoác ba lô, hai tay thường buông xuôi, đôi tay buông xuôi như vậy làm tôi cảm thấy rất dễ chịu, cảm thấy có vô số các thứ tốt đẹp có thể nắm được, tôi có thể chống chiếc gậy đi du ngoạn như một ẩn sĩ trong bức tranh Quốc họa đo đạc nẻo đường vậy, tôi có thể như một đấng anh hùng giương cao ngọn cờ chiến đấu, nhưng chiếc ba lô không nặng không nhẹ này vẫn được khoác trên bờ vai, một thứ dàng buộc ngọt ngào.

    Vào lúc đêm khuya, tôi đặt chiếc ba lô đã được sắp đặt các thứ ở đầu giường, rồi muốt muốt những miếng da bò ngoài mặt ba lô đã bị rách bị sờn, như một nghệ nhân giang hồ nghịch nghịch đồ nghề của mình vậy, đợi đến khi trời rạng sáng lại sông pha ra ngoài thiên hạ.

    Sáng mai, tôi vẫn cứ khoác chiếc ba lô này lên vai để đeo đuổi gió cát của ngày mai.

     

    Trên đây Ngọc Ánh vừa giới thiệu với các bạn bài , bài viết thứ hai trong chùm tản văn nhan đề của nhà văn nổi tiếng Trương Hiểu Phong.

    Tiếp theo mời các bạn thưởng thức ca khúc , bài hát có cái tên rất hợp với bài tản văn trên đây, do giọng ca Đa Lượng trình bày.

    Đa Lượng

    Đại ý ca từ:

    Chiếc ba lô của bạn

    Khiến bước chân tôi chậm lại

    Hằng ngày khoác ba lô đi làm

    Bạn cho tôi mượn nhưng tôi giữ hộ bạn

    Bạn của tôi ơi,

    Ba lô tuy cũ nhưng lại rất đẹp

    Đáng tiếc ba lô đã không liên quan đến bạn.

    Cuối cùng, Ngọc Ánh xin giới thiệu bài , đây là bài thứ ba trong chùm tản văn của nhà văn nổi tiếng Đài Loan Trung Quốc Trương Hiểu Phong.

    Mỗi lần mặc áo choàng, là tôi lại cảm thấy có cái gì đó là lạ một cách khó hiểu, không hiểu cớ sao, đặc biệt khi buộc thắt lưng, tôi lại có cảm giác ngờ ngợ như mình chuẩn bị xuất phát lên đường phiêu bạt vậy.

    Mặc áo choàng lên, liền cảm thấy mưa gió đang vật vờn trước mặt, có hàng vạn nẻo đường ở bên ngoài ngõ nhỏ đang đợi tôi cất bước, trong cõi lòng mêng mang của cuộc đời như có màn mưa khói giăng giăng.

    Những ngày mặc áo choàng là những ngày nổi gió, bất kể gió xuân vừa thổi tới vẫn chưa quen với sự dịu dàng, hoặc sau khi thuỷ triều màu xanh lục đã rút lui, hoặc khi gió thu mang theo cái lạnh chợt thổi đến. Gió gọi bạn từ trên tầng mây cao, gió gọi bạn với âm thanh run rẩy thê lương xuyên qua muôn vàn kẽ lá, những ngày mặc áo choàng thường khiến lòng người cảm thấy nỗi buồn vô cớ--- thế nhưng cũng vì nỗi buồn vô cớ lại khiến trong ta cảm thấy mạnh mẽ :

    Mặc áo choàng lên, hình như cần mở đầu cho một câu chuyện rồi.

    Tất nhiên có gió thổi Giang Nam, gió thổi xanh hai bờ, những rặng liễu rủ màn ven sông...

    Tất nhiên khi gió thổi lạnh trời phương bắc, vén lớp cỏ dại ra, bạn sẽ kinh ngạc trước cảnh bò cừu nhởn nhơ trên đồng cỏ mêng mông...

    Tất nhiên có gió như những dải lụa màu và những áng mây trong các vở diễn sân khấu truyền thống, gió xuáy quanh những đám lá hải đường héo tàn trên mảnh đất rộng hàng trăm hàng ngàn km vuông.

    Tất nhiên có làn gió tựa như bài ca, như tiếng sáo ngân vang cả thành Lạc Dương trong đêm.

    Từng đọc những bài thơ của Hán Cao tổ viết về mây trắng, từng đọc những bài thơ của Đường Huyền Tông viết về Mẫu Đơn, từng đọc bài của Lục Du nhà văn nhà thơ nổi tiếng đời nhà Tống viết về quan ải nước Tán của đời Chu, làn gió đó, thổi lên mái vẫn còn xanh của bạn, mà bạn thì vận chiếc áo choàng, dảo bước trong làn gió cổ xưa.

    Phải chăng đó là tiếng than thở của đất trời? Gió thổi tung mép tà áo choàng, gió thổi xào xạo dưới chân tôi. Tôi kinh ngạc nhìn xung quanh, dòng đời rộng dài như vậy, tôi cảm thấy có chân trời đang đợi chờ tại nơi xa xôi bất tận.

     

    Lời lưu ký
    Tin ảnh
    Tin cập nhật
    Ca nhạc theo yêu cầu thính giả
    • vu minh tuan : Bài I HAVE A DREAM của nhóm ABBA hay đấy.chúc mọi người vui vẻ,hạnh phúc.mong đc làm quen với mọi người qua sđt 01695317285
    • Giàng A Sênh : Em chào tất cả các anh chị trong ban tiếng Việt Nam. Chúc các anh chị có một sức khỏe thật bình an và luôn công tác tốt. Vậy là sắp đến tết Trung Thu rồi, em xin chúc các anh chị trong Ban tiếng Việt Nam có một tết trung thu thật vui vẻ và tràn đầy tiếng cười. Nhân dịp Trung Thu, xin quý Đài gửi hộ em bài hát CHÚC BẠN BÌNH AN tới Chị Ngọc Ánh ở Bắc hà, Em Nguyễn Thị Hà ở Bắc Giang đang học tại trường Đại Học Quốc gia Hà Nội, Linh ở Đồng Xa, Mai ở Bãi Rồng, Bé Linh Sao ở Vân Đồn, Cao Mỹ và Thu ở Chiềng khoong cùng toàn thể các bạn nghe đài, chúc mọi người luôn bình an cùng một tết Trung Thu vui vẻ. Mong được làm quen với tất cả các bạn. Em xin cảm ơn quý Đài rất nhiều.
    • tran van son : chau muon gui bai hat tinh ban toi nha chau va cac ban cung hoc lop 11d bai hat tinh ban chuc cac ban hoc tot nhe
    • khien nguyen: tu lau em da biet den chuong trinh hoc tieng pho thong Trung Quoc cua quy dai. thong qua chuong trinh em cung biet them nhieu chuong trinh khac. thong qua chuong trinh toi thu 7 em muon gui bai hat "doi canh tang hinh" toi mot nguoi dac biet, anh co biet danh la "gau truc" voi loi nhan: em chuc anh gau truc hoc tot, gio la thoi diem rat quan trong vi day da sap la nam cuoi cua chung minh roi bang moi gia thi anh phai no luc phan dau de duoc bang gioi de co the tiep tuc hoc lien thong len dai hoc de thuc hien uoc mo cua chung minh. anh hay luon nho rang luc nao em cung luon o ben canh anh.
    Xem tiếp>>