Tản văn: Vội vã
Tác giả Chu Tự Thanh (Trung Quốc)
Chim én bay đi rồi cũng có ngày trở lại; lá dương liễu héo rồi cũng có ngày lại xanh; Hoa Đào tàn rồi cũng đến khi lại nở. Thế nhưng, người thông minh ơi, hãy nói cho tôi biết, tại sao ngày giờ của chúng ta trôi đi rồi không bao giờ trở lại?—Có kẻ lấy cắp chúng chăng: Đó là ai thế nhỉ? Chúng ẩn mình tại nơi nao? Phải chăng chúng tự chạy trốn: vậy bây giờ chúng ở đâu?
Tôi không biết chúng cho tôi bao nhiêu ngày giờ; nhưng bàn tay tôi dần dần trở nên trống rỗng. Tôi lặng lẽ tính toán, thế là hơn 8000 ngày đã lướt nhanh trên bàn tay tôi; như giọt nước từ mũi kim rơi xuống biển cả, ngày giờ của tôi nhỏ giọt xuống dòng thời gian, không có âm thanh, không có hình bóng. Bất giác nước mắt tôi chảy xuống dòng dòng.
Những gì đã trôi đi thì đã trôi đi rồi, những gì sẽ đến thì cứ việc mà đến; trong cái đi và cái đến đó, nó vội vã như thế nào nhỉ? Buổi sáng khi tôi thức dậy, vài tia nắng rọi vào phòng. Mặt trời cũng có chân đấy thôi, nó di chuyển nhè nhẹ từ từ; tôi cũng ngỡ ngàng di chuyển theo. Thế là-- khi tôi rửa tay, ngày giờ lướt qua chậu nước; khi ăn cơm, ngày giờ lướt qua bát cơm; khi trầm ngâm, ngày giờ lại lướt qua đôi mắt đăm chiêu. Tôi nhận thấy, thời gian đi qua sao mà vội vã, khi giơ tay níu nó lại, thì nó lướt đi trong bàn tay níu lại của tôi, khi trời tối, tôi lên giường nằm, nó lại nhanh nhẹn lướt ngang qua mình tôi, bay đi từ đôi bàn chân của tôi. Chờ đến khi tôi mở mắt bắt gặp lại mặt trời, vậy là một ngày đã chuồn đi rất nhanh rồi. Tôi ôm mặt than thở. Thế nhưng hình bóng của một ngày mới lại bắt đầu thoáng cái trôi nhanh trong than thở của tôi.
Trong những ngày trôi nhanh như chạy như bay, thì tôi, một con người bị chìm ngập trong muôn nhà nghìn cửa của trần gian này thì có thể làm được những gì đây? Chỉ có thể chần chừ do dự, chỉ có thể vội vã; trong hơn tám nghìn ngày đêm vội vã này, ngoài chần chừ ra, còn để lại được những thứ gì đây? Những ngày đã trôi qua nhẹ như mây khói, bị làn gió nhẹ thổi đi tan biến, như lớp sương mỏng, bị mặt trời rọi rồi tan đi; Tôi để lại được những dấu vết gì đây? Phải chăng tôi từng để lại một chút dấu vết mỏng manh như sợi tơ tằm? Tôi đến với trần gian này với tấm thân trần như nhộng, chỉ trong nháy mắt sẽ lại ra về cũng với tấm thân trần như nhộng chăng? Song như thế là không thể công bằng được, lẽ nào tôi cứ chỉ đi lại một lần với trần gian thôi hay sao?
Bạn thông minh ơi, hãy nói cho tôi biết, tại sao ngày giờ trôi đi không bao giờ trở lại?
Hoạt động Gặp gỡ hữu nghị thanh niên Trung Quốc-Việt Nam lần thứ 18 đã diễn ra tại Hà Nội, Việt Nam 2018/08/15 |
Đại sứ quán Trung Quốc tại Việt Nam tổ chức Lễ trao học bổng Chính phủ Trung Quốc năm 2018 2018/08/14 |
Xem tiếp>> |
v Phương tiện truyền thông Triều Tiên chứng thực cuộc gặp thượng đỉnh liên Triều sẽ diễn ra tại Bình Nhưỡng vào tháng 9 2018/08/15 |
v Tổng thống Thổ Nhĩ Kỳ cho biết có năng lực chống lại "sự tấn công" đối với nền kinh tế Thổ Nhĩ Kỳ 2018/08/14 |
v FedEx mở đường bay mới liên kết Trung Quốc và Việt Nam 2018/08/14 |
v Số người gặp nạn trong trận động đất xảy ra ở đảo Lôm-bốc In-đô-nê-xi-a tăng lên 436 2018/08/14 |
Xem tiếp>> |
© China Radio International.CRI. All Rights Reserved. 16A Shijingshan Road, Beijing, China. 100040 |