Tương truyền lúc Phật tổ Thích-ca-mâu-ni hơn 30 tuổi, các đệ tử của Phật tổ muốn vẽ một bức tranh cho Ngài, nhưng dù cố gắng đến mấy cũng không ai vẽ nổi. Một hôm, Văn Thù Bồ Tát hóa thân mời Phật tổ đến bên bờ sông và đã vẽ ra bức tranh Phật tổ thông qua bóng in trên mặt sông. Đây chính là cội nguồn của Thang-ka, Thang-ka trong tiếng Tạng có nghĩa là "tranh cuộn của Phật tổ".
Vẽ Thang-ka có quy trình nghiêm ngặt: trước hết phải quét sơn trắng lên vải, để tiện cho lên màu và cố định màu; sau đó dùng bút than vẽ phác nền; sau đó tô màu, dùng bột màu được nghiền mài bằng thạch tùng, san hô tô màu từng lớp một với độ đậm nhạt khác nhau, tác phẩm Thang-ka thượng hạng còn phải sử dụng bột vàng được mài bằng vàng 9999 tô viền xung quanh tranh Phật, tòa sen hoặc pháp khí.
Họa sĩ vẽ Thang-ka cần phải có đầy đủ kiến thức tôn giáo và lịch sử, như vậy khi xử lý các chi tiết mới phù hợp với tinh thần của Phật pháp. Bậc thầy sáng tác nghệ thuật dân gian dân tộc Tạng lớn lên trong khu vực Tây Tạng Xi-hơ-tao hiểu sâu về việc vẽ Thang-ka nói, "Tuyệt đại đa số Thang-ka đều thể hiện chủ đề của Phật giáo Tạng; cũng có một số ít thể hiện đề tài khác, phục vụ nội dung khác."
Đối với các tín đồ và tăng lữ Phật giáo Tạng mà nói, Thang-ka là đồ dùng không thể thiếu trong lúc tu hành, thờ cúng Thang-ka có thể tu nhân tích đức, đồng thời cũng có thể thông qua thưởng thức Thang-ka để suy ngẫm nghĩa lý của tượng Phật. Tương tự, tín đồ tu tại gia cũng phải mời họa sĩ vẽ Thang-ka để thờ cúng, có người còn tự vẽ, công đức cho chùa để trang trí điện sảnh. Quang cảnh hoành tráng nhất là lễ hội phơi Phật lúc dịp tết và pháp hội, nhà sư trong chùa sẽ lấy Thang-ka được cất giữ trưng bầy một cách trịnh trọng, thể hiện ánh sáng của thế giới tịnh độ, sự vĩ đại của Phật tổ và các vị tổ sư trước dân chúng và khách hành hương, hoặc nói hoặc hát, ca hát nhảy múa, quang cảnh hết sức hoành tráng. Thông thường Thang-ka được thờ cúng trong nhà dài không quá một mét, nhưng Thang-ka cỡ lớn được mở ra vào lễ hội phơi Phật có thể phủ kín cả một ngọn núi.