Ý của câu thành ngữ này là chỉ khi tức giận thì lời nói và sắc mặt đều trở nên nghiêm khắc.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Nhân thoại lục" của Triệu Lân triều nhà Đường.
Thời Đường Đức Tông, học sĩ hàn lâm Vi Thụ do tận tụy với công việc được vua Đường Đức Tông rất tin cậy, ông bận đến nỗi không có thời gian để chăm sóc mẹ già. Ông làm việc trong cung gầm 10 năm nên rất thấm thía cung đình là chốn thị phi, có điều gì sơ xuất là chuốc vạ vào thân, nên trước lúc qua đời đã dặn con chớ nên làm học sĩ hàn lâm, Vi Ôn ứa lệ nhận lời.
Vi Ôn hiếu học, thông minh lại rất hiếu thảo với cha mẹ. Sau khi cha mất, ông từng đảm nhiệm nhiều chức vụ trong triều. Đến thời vua Văn Tông, nhà vua thấy ông là người tài năng đã quyết định bổ nhiệm ông làm học sĩ hàn lâm.
Vi Ôn nhớ lời di huấn của cha, nên đã mấy lần từ chối. Nhà vua không hiểu ý Vi Ôn ra sao đã sai người đi điều tra. Sau khi hiểu rõ ngọn nguồn, nhà vua bí quá hóa giận mới quát tháo trước mặt các đại thần rằng: "Trẫm vốn muốn trọng dụng Vi Ôn, nhưng mỗi lần nêu ra đều bị ông ta từ chối, chẳng lẽ triều đình thiếu ông ta thì không được sao?" Khi nói những lời này, sắc mặt vua tỏ ra rất nghiêm khắc. Một đại thần đứng bên thấy vậy vội khuyên rằng: "Vi Ôn làm như vậy là xuất phát từ lòng hiếu thảo, mặc dù lời di huấn của Vi Thụ là sai lầm, nhưng Vi Ôn vẫn một mực tuân theo, qua đó đủ biết lòng hiếu thảo của ông ta đáng quý biết chừng nào". Vua Văn Tông nghe vậy cũng dần dần bớt giận rồi ra lệnh bãi bỏ lệnh bổ nhiệm.