Nghe Online![](http://vn.chinabroadcast.cn/mmsource/images/2004/08/30/laba3.gif)
Năm hàm hòa thứ 3 Tấn Thành Đế, tức năm 328 công nguyên, tướng giữ thành Lịch Dương là Tô Tuấn và tướng giữ thành Thọ Xuân là Tổ Ước đã cùng hợp binh nổi loạn, họ dẫn quân đánh vào kinh thành Kiến Khang với lý do trừng trị trung thư lệnh Dũ Tín lúc đó đang giúp việc cho Tấn Thành Đế.
Trong cơn nguy cấp, thứ sử Giang Châu Ôn Kiều đã cùng Dũ Tín đang lánh nạn tại Giang Châu, đề cử thứ sử Kinh Châu là chinh tây đại tướng quân Đào Khản làm thủ lĩnh dẹp quân phiến loạn. Do quân phiến loạn thế mạnh người đông, Đào Khản bị thua mấy trận, mà tình hình lương thảo lại gặp khó khăn mới trách hỏi Ôn Kiều rằng: "Khi mới khởi binh, ông nói có nhiều binh lắm tướng, lương thảo sung túc, chỉ cần tôi ra làm bang chủ mà thôi. Nay tướng đâu? Mà lương thảo ở đâu? Nếu không có lương thảo thì tôi sẽ rút quân về, đợi khi nào có đủ lương thảo lại đánh ".
Ôn Kiều giải thích rằng: "Ông nghĩ như vậy là lầm to, muốn thắng kẻ địch thì điều chủ yếu là phải có tinh thần đoàn kết, sở dĩ Lưu Tú và Tào Tháo trước kia có thể lấy ít thắng nhiều cũng bởi họ là đội quân chính nghĩa. Còn Tô Tuấn và Tổ Ước là hạng người hữu dũng vô mưu, mượn danh dọa người, chúng ta nhất định sẽ đánh bại chúng. Nay nhà vua đang gặp nạn, nhà nước đang cơn nguy khốn, ta làm sao có thể bỏ dở. Nay ông đã ngồi trên lưng hổ, không đánh chết nó thì làm sao xuống được? Bây giờ mà rút quân về thì sẽ ảnh hưởng tới khí thế và tư tưởng của binh sĩ". Đào Khảm làm theo kiến nghị này và cuối cùng đã giành được thắng lợi.
Hiện nay, người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ này để ví về hiện tượng đang làm việc thì gặp khó khăn, do tình thế bắt buộc nên việc không thể không làm.