Nhà văn Sử Thiết Sinh sinh ra và lớn lên ngay tại thành phố Bắc Kinh, ông sinh năm 1951, năm 1972 không may bị liệt cả hai chân, từ đó ông không đứng dậy được nữa. Lúc bấy giờ ông đang ở độ tuổi thanh xuân mà bị liệt mất hai chân, thật như sét đánh vỡ ngực. Từng một dạo ông chỉ nghĩ đến chữ "chết", sau nhiều lần giằng co với thần chết, chính tình thương bao la của mẹ đã gọi ông thức tỉnh, và ông đã nuôi ý chí để tiếp tục sống. Hơn nữa là ông bắt đầu lựa chọn dấn thân vào con đường sáng tác văn học, ngày nay ông đã trở thành một trong những nhà văn đương đại nổi tiếng Trung Quốc và được đông đảo độc giả kính trọng. Trong Chương trình Văn nghệ cuối tuần phát vào ngày 29 và 30 tháng 8, Ngọc Ánh từng giới thiệu với các bạn tản văn "Cây Hợp hoan" của nhà văn Sử Thiết Sinh, trong chương trình hôm nay, Ngọc Ánh xin giới thiệu với các bạn tản văn "Tưởng nhớ mùa thu" của ông.
Tản Văn Tưởng nhớ mùa thu
Tác giả: Sử Thiết Sinh
Sau khi đôi chân tôi bị bại liệt, tính tình của tôi trở nên cáu bẳn khác thường. Ngẩng đầu nhìn đàn chim én bay về phía bắc, tôi bỗng dưng có thể đập tan tấm kính trước mặt; Nghe giọng ca ngọt ngào của chị Lý Cốc Nhất, tôi có thể giơ tay quơ lấy thứ gì đó ở bên cạnh rồi quăng mạnh vào bức tường xung quanh. Mỗi khi như vậy, mẹ thường lặng lẽ đi ra ngoài, lánh mình ở chỗ ngoài tầm mắt của tôi rồi nghe trộm động tĩnh của tôi ở trong nhà. Khi tất cả đã khôi phục lại như trước, mẹ lại lặng lẽ đi vào nhà, khóe mắt mẹ đo đỏ nhìn tôi. Mẹ thường nói rằng: "Nghe nói hoa ở công viên Bắc Hải nở rồi con ạ, mẹ đẩy xe đưa con ra ngoài nhé." Mẹ yêu thích hoa, thế nhưng kể từ khi chân tôi bị liệt, những chậu hoa mẹ trồng đều đã khô héo hết cả rồi. "Không, con không đi!"
Tôi cứ ra sức thụi vào đôi chân đáng ghét của mình, cứ gào lên: "Con sống như thế này còn có ý nghĩa gì nữa !" Mẹ liền xà xuống nắm lấy tay tôi, mẹ cố nén khóc ra tiếng rồi nói: "Hai mẹ con mình ở bên nhau, phải sống cho tốt, phải sống cho tốt con ạ ..." Thế nhưng tôi vẫn cứ không biết rằng, bệnh tình của mẹ đã đến nước đó rồi. Về sau, em gái cho tôi biết rằng, vùng gan của mẹ cứ đau đến nỗi nhiều đêm mẹ cứ quằn quại không sao ngủ được.
Hôm đó tôi lại một mình cô đơn ngồi trong nhà, nhìn lá cây bên ngoài cửa sổ cứ rụng lả tả xuống mặt đất. Mẹ bước vào nhà, đứng che cửa sổ: "Hoa cúc ở công viên Bắc Hải nở rồi, mẹ đẩy xe đưa con đi ngắm hoa nhé." Trên khuôn mặt tiều tụy của mẹ hiện lên những nét như cầu xin vậy.
Tôi hỏi: "Đi vào lúc nào?"
Mẹ trả lời: "Chỉ cần con ưng ý, thì ngày mai ta đi?"
Câu trả lời của tôi làm mẹ mừng đến hớn hở.
"Thôi được, ngày mai." Tôi nói. Mẹ mừng đến nỗi, lúc thì ngồi xuống, lúc lại đứng lên: "Để mẹ đi chuẩn bị ngay nhé."
"Ôi thôi, có chán không chứ? Mấy bước đường, có gì mà phải chuẩn bị cơ chứ! " Mẹ cũng mỉm cười, ngồi bên cạnh tôi, cứ lẩm ba lẩm bẩm nói: "Ngắm xong hoa cúc, mẹ con mình sẽ đi nhà hàng 'Phỏng Thiện' ăn cơm, hồi nhỏ con thích nhất món điểm tâm đậu Hà Lan ở nhà hàng này. Con còn nhớ dạo đó mẹ dắt con đi công viên Bắc Hải không, con cứ nói chuỗi hoa cây Bạch dương là con sâu đóm, rồi con cứ chạy, vừa chạy vừa dẫm bẹp từng chuỗi hoa ..." Bỗng dưng, mẹ im bặt. Đối với những chữ như "chạy" và "dẫm", mẹ còn nhạy cảm hơn cả tôi. Thế rồi mẹ lại lặng lẽ ra ngoài.
Mẹ đi rồi. Không bao giờ trở về nữa.
Những người hàng xóm khiêng mẹ lên xe, mẹ cứ thổ từng ngụm huyết lớn. Tôi thật không ngờ bệnh tình của mẹ đã nặng như vậy. Nhìn chiếc xe ba bánh bon xa dần, tôi cũng không thể nào nghĩ rằng từ đó phải vĩnh biệt mẹ.
Khi anh hàng xóm cõng tôi đi thăm mẹ, mẹ đang thở rất khó nhọc, như cuộc đời gian truân của mẹ vậy.
Người khác nói cho tôi biết rằng, câu cuối cùng trước khi hấp hối của mẹ là : "Thằng con trai lâm bệnh và đứa con gái chưa lớn của tôi ..."
Lại đến mùa thu, em gái đẩy xe đưa tôi đi công viên Bắc Hải ngắm hoa cúc. Những bông hoa cúc màu vàng trông thanh nhã, màu trắng trông tinh khiết, màu tím trông say đắm nhưng lại âm thầm, hoa trong gió thu đang nở rộ đầy cả mắt. Tôi nghe hiểu câu mẹ chưa nói hết. Em gái tôi cũng hiểu. Hai anh em chúng tôi luôn ở bên nhau, phải sống sao cho tốt mới được...
Lời kết của Ngọc Ánh: Quả thực là, đối với bất cứ ai mà nói, sự sống chỉ có một lần mà thôi, đối với sự sống duy nhất, Ngọc Ánh nghĩ, chúng ta nấy đều nên nắm bắt cho thật tốt, nên quý trọng sự sống, trước khó khăn gì đi nữa cũng không nên buông bỏ. Tất nhiên rồi, trên đường đời thường là không bằng phẳng, thậm chí phải đương đầu với phong ba bão táp, nhưng đây không phải là lý do để chúng ta chốn tránh khó khăn, buông bỏ sự sống. Ai đó chỉ vì đau khổ, vì trắc trở mà muốn kết liễu cuộc đời mình, chi bằng hãy coi sự đau khổ chính là hòn đá thử vàng mà sự sống ban cho ta, phải không các bạn? Các bạn có thích tản văn "Tưởng nhớ mùa thu" trên đây của nhà văn Sử Thiết Sinh không? Hoan nghênh các bạn viết cảm nghĩ hoặc nhận xét của mình sau khi đón đọc va đón nghe.
Hoạt động Gặp gỡ hữu nghị thanh niên Trung Quốc-Việt Nam lần thứ 18 đã diễn ra tại Hà Nội, Việt Nam 2018/08/15 |
Đại sứ quán Trung Quốc tại Việt Nam tổ chức Lễ trao học bổng Chính phủ Trung Quốc năm 2018 2018/08/14 |
Xem tiếp>> |
v Phương tiện truyền thông Triều Tiên chứng thực cuộc gặp thượng đỉnh liên Triều sẽ diễn ra tại Bình Nhưỡng vào tháng 9 2018/08/15 |
v Tổng thống Thổ Nhĩ Kỳ cho biết có năng lực chống lại "sự tấn công" đối với nền kinh tế Thổ Nhĩ Kỳ 2018/08/14 |
v FedEx mở đường bay mới liên kết Trung Quốc và Việt Nam 2018/08/14 |
v Số người gặp nạn trong trận động đất xảy ra ở đảo Lôm-bốc In-đô-nê-xi-a tăng lên 436 2018/08/14 |
Xem tiếp>> |
© China Radio International.CRI. All Rights Reserved. 16A Shijingshan Road, Beijing, China. 100040 |