系统管理员

Bài văn đạt điểm tối đa của thí sinh Thiên Tân trong mùa thi tuyển năm 2010

10-05-2011 16:47:32(GMT+08:00) cri
Chia sẻ:

Nghe Online I                   Nghe Online II

Bài văn đạt điểm tối đa của thí sinh Thiên Tân trong mùa thi tuyển năm 2010

Bài văn đạt điểm tối đa của thí sinh Thiên Tân trong mùa thi tuyển năm 2010

Đề bài:

Mời anh/chị đọc đoạn văn sau đây rồi làm bài theo yêu cầu:

Thế giới như màu sắc rực rỡ trong nét bút vẽ, thế giới như những nốt nhạc nhảy nhót trên dây đàn; thế giới tiến bộ bởi có sự đổi mới, thế giới ấm áp bởi sự hài hòa; thế giới có thể tồn tại trong trang web thần kỳ và hư vô, thế giới có thể diễn giải nhân sinh bình thường và chân thật; thế giới nói ra rất lớn, thế giới kỳ thực lại rất nhỏ ...

Mỗi người đều có thế giới của riêng mình, mỗi người chúng ta đều sống trong thế giới này. Mời anh/ chị kết hợp với trải nghiệm và cảm nhận của mình, làm văn với đầu đề câu chuyện "Thế giới trong cuộc sống của tôi".

Yêu cầu:

1- Tự lựa chọn góc độ, tự đặt mệnh đề

2- Ngoài thơ ca ra, không giới thiệu về thể loại

3-Bài làm phải trên 800 chữ

4- Trình bày cảm nhận chân thật của mình

5- Không được rập khuôn, không được sao chép

Bài làm

Mệnh đề tự đặt: Sống trong thế giới thanh nhã

Màn sương mỏng như lụa như tơ đang bay lượn nhảy múa, yên lắng thanh bình; khuôn viên vắng vẻ khác thường, như có mùi hương hoa thoang thoảng, nhưng lại không thấy khóm hoa nở rộ nào cả.

Tôi sống trong thế giới tràn đầy ý thơ ý văn, có hương vị của văn cổ nho nhã, thường có tư duy đầy giả tưởng kỳ diệu. Bất kể là văn ngôn thơ từ đầy ngụ ý sâu sa, hay là tản văn và tiểu thuyết kinh điển mượt mà, hay là tình tiết của những câu chuyện rung động lòng người, khiến cho tôi, một thiếu niên yêu chuộng văn học đã lĩnh hội được một số ý nghĩa của cuộc sống.

Chợt có làn gió thổi qua, thoang thoảng đưa hương, đó là hương thơm của hoa quế. Thích làn gió nhè nhẹ, mến làn gió êm đềm, yêu làn gió thanh nhã. Tuy người xưa từng nói, gió mạnh lay động bể phù dung, hình như đã gán cho ngọn gió một số tội lỗi gì đó, thế nhưng tôi vẫn thích cầm cốc nước uống, đứng chần chừ ở ngay chỗ này, vuốt ve nhè nhẹ làn gió thổi qua, lặng lẽ lắng nghe lời ngon tiếng ngọt của gió, rồi bỗng dừng chân lại, ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, để cảm nhận nó bằng cõi lòng mình. Thỉnh thoảng nâng cốc nước lên, nhấp một ngụm nước như ngụm rượu nồng, nhưng lại không phải rượu nồng. Gió thường cứ khơi dậy những cảm động khó tả, hình như thế giới này đang vẫy gọi tôi, cho tôi một cuộc sống thanh tịnh đẹp đẽ, cho tôi một môi trường trong sạch thông thoáng.

Gió vốn không có màu sắc, nhưng nó có thể nhuộm cho mùa xuân xanh tươi, gió vốn không có hương vị, nhưng nó có thể đưa hương thơm cho hoa tươi. Theo làn gió bay đi, theo gió bay trở lại, cảm nhận không khí của gió, lắng nghe âm thanh của gió thổi.

Đặt mình trong khuôn viên thanh tịnh, tôi không thể hiểu hết được thế giới thần kỳ này, tôi cũng không đích thân cảm nhận được thế giới rộng lớn bao la này, thế nhưng tôi có thể thuộc lòng một số thơ và từ. Nhà thơ lớn Lý Bạch thời nhà Đường hướng dẫn tôi chứng kiến cảnh hùng vĩ của:

Núi cao ngất sát trời quá thế

Xác thông khô vắt trên sườn cao

Đỗ Phủ cùng tôi leo lên đỉnh núi cao chót vót, mới biết rằng:

Chỉ khi lên tận đỉnh

Vọng xuống đám núi xanh

Tô Thức cùng tôi chèo thuyền dạo quanh Xích Bích, mới chứng kiến cảnh "Trường Giang chảy về phía đông, sóng nước cuồn cuộn, cuốn theo đất cát, nhân vật phong lưu ngàn thủa"

Lý Dục tâm sự với tôi chuyện riêng tư:

Nước chảy hoa trôi xuân bặt nẻo

Thiên đường trần gian.

Văn học đã dẫn dắt cho thế giới này đẹp đẽ biết nhường nào.

"Tưng... tưng...", bỗng nghe thấy tiếng nhạc đàn cổ du dương. Đưa mắt dõi theo, lan can bằng trúc xanh, rèm cửa buông xuống nhè nhẹ, làn khói tỏa lên nhè nhẹ từ lư hương bốc lên, hương thơm đến mát lòng hả dạ. Chiếc bàn bằng trúc màu xanh, trên đặt một cây đàn cổ. Tiếng đàn phát ra tiếng róc rách, như dòng suối nhỏ chảy len lỏi ra khỏi khe núi cao, nước trong đến nhìn thấy tận đáy, sóng nước sáng trong, những hòn đá cuội tỏa ra ánh sáng lấp lánh từ dưới đáy dòng suối, hình như mỗi hòn đá cuội cũng có niềm vui nho nhỏ, cũng có nỗi buồn man mác.

Dư âm lượn trên xà nhà, ba ngày không dứt âm thanh, chăm chú lắng nghe, cho ta một cảm giác đây là thứ âm thanh vọng ra từ nơi sâu thăm thẳm, tất cả những thứ tiếng ồn ào đều như đã lắng yên xuống hết, chỉ có thứ âm thanh như trên không trung vọng xuống, mới gây cho ta có cảm giác say đắm trong giai điệu mĩ miều này, "say khướt không nhớ lối trở về", thật như gió xuân "lại nhuộm xanh biếc bờ Giang Nam", âm thầm lặng lẽ như những hạt mưa xuân "đêm về nhập theo gió", êm tiếng mát cho đời, lại càng như vầng trăng "chiếu sáng xuyên giữa cành thông", thanh vắng sáng trong. Khiến ta tuy ở trần gian, nhưng lại có thứ cảm giác như vầng trăng sáng treo lơ lửng, gió nhẹ thổi man mát.

Sống trong thế giới thanh nhã như vậy, thì chẳng cần phải mến mộ quang cảnh hương đồng gió nội của Đào Uyên Minh nữa, nghĩ đến nơi đây, có thể hứng làn gió hương hoa tràn trề, ngâm nga những bài thơ bài từ kinh điển, có thể nghe tiếng đàn du dương, cuộc sống tươi đẹp biết bao, cuộc đời vì thế mà trở nên thấy vui vẻ.

Lời bình: Một bài văn xuất sắc, ngoài lập ý ở góc độ cao, tài liệu điển hình ra, việc sử dụng ngôn ngữ cũng rất quan trọng. Nếu như, lập ý là xương cốt của bài văn, thì tài liệu chính là máu  thịt, vậy thì, ngôn ngữ chính là đôi mắt sáng đầy sức sống của cả bài văn. Ngôn ngữ của bài văn này có thể được khẳng định, là bài văn mẫu mực về vận dụng ngôn ngữ. Một là, ngôn ngữ đầy ý thơ. "Màn sương mỏng như lụa như tơ đang bay lượn nhảy múa, yên lắng thanh bình; khuôn viên vắng vẻ khác thường, như có mùi hương hoa thoang thoảng, nhưng lại không thấy khóm hoa nở rộ nào cả." Ngôn ngữ như ý thơ đưa chúng ta đến với môi trường trong sạch, yên ắng, khiến ta dễ liên tưởng. Hai là, thơ và danh ngôn hễ cần là có ngay. Ví dụ như trong đoạn năm, thí sinh đã dẫn những câu thơ câu văn của các nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc như Lý Bạch, Đỗ Phủ, Tô Thức và Lý Dục, chứng tỏ thí sinh này đã dày công tu dưỡng về văn học. Ba là, sử dụng nhiều câu đối ngẫu và câu song song, tình cảm chan chứa, truyền cảm mạnh mẽ đến người đọc. Sống trong thế giới thanh nhã có thể hứng làn gió ngát hương, ngâm thơ đọc văn, nghe tiếng nhạc du dương. Đây là thế giới tuyệt đẹp, và cũng là niềm vui của nhân sinh. Do vậy, đây quả là một bài văn xuất sắc.

Biên tập viên:系统管理员
Lựa chọn phương thức đăng nhập