Vài nét về CRI            Ban tiếng Việt Nam
Trang chủ | Chuyên đề | Thể dục thể thao | Nhà Trường | Hộp thư Ngọc Ánh | Bách Khoa TQ
 
Thời sự | Văn hoá | Du lịch | Vui chơi giải trí | Tổng hợp | Tin ảnh | Học tiếng Trung Quốc      Vào Trang Cũ >>
 
  Thạch Sùng và Vương Khải so giàu
   2009-02-02 17:16:49    CRIonline

Nghe Online

Sau khi thống nhất cả nước, Tấn Võ Đế rất đắc ý, cho rằng mình đã làm vua thì khỏi phải lo toan tới việc gì nữa, nên hàng ngày chỉ lao vào cuộc sống hưởng lạc hoang dâm vô độ. Sự mở đầu ăn chơi này của nhà vua, đã khiến các đại thần trong triều coi việc bày vẽ làm ra vẻ giàu sang là điều rất hãnh diện.

Thạch Sùng tự Quý Luân, là một nhà văn thời Tấn Võ Đế, từ nhỏ thông minh lanh lợi, hơn 20 tuổi làm huyện lệnh Tu Vũ. Năm Nguyên Khang thứ nhất nhậm các chức vụ Nam trung lang tướng, thứ sử Kinh Châu, sống cuộc đời xa hoa đàng điếm. Trong cuốn "Ngữ Lâm" có một đoạn viết rằng: Khi Lưu Thực người Tây Tấn sang thăm nhà đại phú hào Thạch Sùng thì bỗng đau bụng, liền đi vào nhà xí của gia đình này, thì thấy bên trong có một chiếc giường rộng, chăn chiếu trên giường bày biện rất sang trọng, hai bên có hai tỳ nữ xinh đẹp tay cầm túi hương đứng hầu. Lưu Thực vội lui ra nói với Thạch Sùng rằng: "Xin lỗi. Tôi đã đi nhầm vào buồng ngủ của ông". Thạch Sùng thản nhiên nói: "Ông có nhầm lẫn gì đâu, đó chính là nhà xí gia đình tôi". Lưu Thực ngơ ngác đành đi vào, mới biết đó là hai tỳ nữ canh nhà xí, trong túi hương có đựng thanh gỗ mềm dùng để chùi đít. Nhưng Lưu Thực ngồi rặn mãi không ra, đành phải sách quần ra nói với Thạch Sùng rằng: "Tôi đi tìm nhà xí khác cho xong việc".

Vương Khải là em trai của hoàng hậu vua Tấn Tư Mã Viêm, chức vụ Tả Tướng Quân, rất được Tấn Võ Đế tin cậy, hắn ỷ thế hà hiếp nhân dân và vơ vét của cải. Vì là ngoại thích nên quyền lực của hắn có cao hơn Thạch Sùng, nhưng về mặt giàu sang thì Thạch Sùng có phần vượt trội hơn. Thạch Sùng có bao nhiêu tiền thì không ai biết, nhưng tiền của của hắn ở đâu ra? Nguyên khi trước Thạch Sùng làm thứ sử Kinh Châu được mấy năm, trong thời gian này, ngoài bòn mút xương tủy của dân ra, hắn còn dính líu vào các vụ cướp bóc. Khi có sứ thần hoặc nhà buôn nước ngoài đến địa phận Kinh Châu, là hắn cử tay chân đến bắn chẹt, thậm trí còn công khai cướp của giết người, nên hắn trở thành tên phú hào lớn nhất thời bấy giờ. Nhằm chứng minh ai là người giàu có nhất, bọn chúng đã bày ra cái trò ai xa hoa phung phí nhất để phân chia cao thấp.

Trong sử sách có một đoạn viết rằng, Vương Khải dùng đường mạch nha để rửa nồi cơm, thì Thạch Sùng dùng nến làm củi đốt. Vương Khải đi đâu thì dùng tơ lụa trải đường dài 40 dặm, thì Thạch Sùng dùng nhiễu điều trải dài 50 dặm. Vương Khải lấy nến Hồng Thạch xây tường, thì Thạch Sùng dùng bột gia vị xây tường. Tấn Võ Đế biết việc này đã không khuyên ngăn thì chớ, lại còn nhiều lần bỏ tiền của ra trợ giúp, những mong hắn thắng cuộc. Có một lần, nhà vua tặng cho Vương Khải một cây san hô cao hơn hai thước, Vương Khai rất đắc ý bèn đem ra khoe với Thạch Sùng, nào ngờ Thạch Sùng lấy thép như ý ra đập mấy cái khiến cây san hô bị nát vụn, Vương Khải nổi giận thì Thạch Sùng thản nhiên đáp rằng: "Cái này có đáng là bao, tôi đền ông là xong chứ gì". Tức thì, gọi người nhà đem ra rất nhiều cây san hô loại cao hơn hai thước, còn loại cao hơn bốn năm thước thì có tới sáu bảy cây, khiến Vương Khải hết sức kinh ngạc. Mấy hôm sau, Thạch Sùng mời Vương Khải đến nhà cùng giám định báu vật, trước tiên họ cùng ngồi uống rượu xem người vợ lẽ xinh đẹp của Thạch Sùng biểu diễn ca múa, Vương Khải ngây ngất trước sắc đẹp của nàng. Một lát sau, nhà bếp bưng lên một món canh tuyệt thế, trông tựa như canh chân giò trong suốt như thủy tinh, Vương Khải nếm một thìa rồi chăm chú nhìn hồi lâu, mà vẫn không biết là canh gì. Thạch Sùng cười nói rằng: "Thực không dấu gì ông, đó là bàn chân nhỏ người vợ lẽ của tôi vừa ca múa lúc nãy, ông thấy mùi vị thế nào?". Vương Khải kinh tởm lượm giọng trực nôn mửa, thì Thạch Sùng nói rằng: "Sắc đẹp loại ấy thì trong nhà tôi có tới mấy nghìn người, để hôm khác tôi đưa sang cho ông tẩm bổ". Vương Khải nghe mà kinh tởm, tự nghĩ mình không nên và cũng không thể so giàu với người này, nên màn kịch nhố nhăng và hoang đường này đến đây mới coi như kết thúc.